Georgi Lozanov

Học tập là vấn đề thái độ chứ không phải là năng khiếu.

Dorothy Billington

Những gì chúng ta biết ngày hôm nay sẽ lỗi thời vào ngày hôm sau. Nếu chúng ta ngừng học thì chúng ta sẽ ngừng phát triển.

Uyliam Batơ

Nhà giáo không phải là người nhồi nhét kiến thức mà đó là công việc của người khơi dậy ngọn lửa cho tâm hồn
Showing posts with label Tâm Sự. Show all posts

Anh sợ lại yêu một người giống em

Posted by Unknown

Nhiều lúc anh đã muốn mở rộng trái tim mình để đón nhận một tình yêu mới, nhưng anh biết mình không nên làm thế. Trái tim anh không thể nào xóa nhòa đi hình ảnh của em cũng như tình cảm mà anh dành cho em.

Em à, anh không ngờ tình cảm mà em dành cho anh bấy lâu nay dễ dàng thay đổi vậy. Mình đã yêu nhau được 3 năm rồi em nhỉ. Em có biết rằng nhìn em tay trong tay với người khác lòng anh nhói đau đến thế nào không?

Vậy là một mùa Noel nữa sắp tới, có lẽ mùa Noel năm nay khác với những năm trước, vì giờ đây anh đã không còn em cùng chung bước nữa, anh cảm thấy lạnh lẽo và trống vắng vô cùng. Ngày hôm qua anh vô tình chạy qua chỗ Diamon Plaza, em có nhớ chỗ này không? Chỗ mà chúng ta có quá nhiều kỷ niệm, em còn nhớ Noel nào cũng vậy, em đều đòi anh chở ra ngoài đó chơi. Chúng ta chơi điện tử, ăn gà rán, xong rồi ra còn được chụp hình nữa chứ, vui quá em nhỉ.

Nghĩ đến đây là anh bỗng bật khóc. Anh khóc nhiều lắm và rồi anh lại tự trách bản thân mình tại sao lại không giữ được em ở bên cạnh anh cơ chứ? Anh vô dụng quá! Từ một người đến trước, anh lại trở thành người phải đứng từ xa nhìn người khác nắm tay em đi trên con đường mà ngày xưa anh và em đã cùng nhau đi.

Thật sự anh không thể nào quên được hình bóng em trong trái tim. Nhiều lúc anh đã muốn mở rộng trái tim mình để đón nhận một tình yêu mới, nhưng anh biết mình không nên làm thế. Trái tim anh không thể nào xóa nhòa đi hình ảnh của em cũng như tình cảm mà anh dành cho em. Anh sợ sẽ lại yêu một người giống như em, rời bỏ anh. Anh sợ cái cảm giác này lắm.

Và cuối cùng anh muốn nói với em: dù có điều gì xảy ra với anh đi chăng nữa, nhưng anh muốn cho em biết rằng phía sau con đường em đi vẫn còn có anh, một người yêu em rất nhiều và sẵn sàng bỏ qua hết mọi thứ. Chỉ cần em hãy quay về bên anh em nhé. Yêu em nhiều lắm "Cẩm Thạch" à.

Có thời biển lặng không gợn sóng
Biển nghĩ mình bị sóng bỏ rời
Biển vẫn âm thầm chờ đợi sóng
Sóng không về biển gào thét trong đêm.

Buồn bã quá biển thay lòng yêu cát trắng
Sóng trở về biển khóc vì ai?
Tình mất lệ rơi buồn không tả
Sóng trở về biển có vui không?
more »

Chúc em hạnh phúc bên tình mới

Posted by Unknown

Tình yêu đẹp như thế đó nhưng đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm. Khi nó đi mang theo những chuỗi ngày dài của hạnh phúc, những khắc khoải chờ mong nhạt dần, niềm tin yêu biến mất. Giờ lưu lại trong lòng nỗi quặn đau, chia tay trong nước mắt.

Góc phố ngày xưa giờ anh không còn đứng đợi, đường anh đi không được gọi tên em, quá khứ nhạt nhòa hình bóng em thôi không ẩn hiện. Mỗi bước đường đời là mỗi bước cách xa. Ai chưa từng yêu thì chưa một lần biết cảm nhận nỗi niềm trong tình yêu.

Tình yêu cho ta lúc giận, lúc hờn, rồi lại cho vui, hay cho xa nhau chút thôi, sao thấy lòng nhớ và thương yêu nhau quá. Tình yêu như một phép mầu an ủi, sẻ chia giúp người mình yêu thay đổi, vươn lên trong nỗi lo toan cuộc sống đời thường. Tất cả được khắc ghi trong tim, ký ức, nhớ mãi theo dòng thời gian rồi lâu xa lắm mới đi vào quá khứ.

Tình yêu đẹp như thế đó nhưng tình yêu đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm. Khi nó đi mang theo những chuỗi ngày dài của hạnh phúc, những khắc khoải chờ mong nhạt dần, niềm tin yêu biến mất. Giờ lưu lại trong lòng nỗi quặn đau, chia tay trong nước mắt.

Trách ai đây? Trách nhau hay trách cuộc đời nghiệt ngã, không cho ta như ước mơ, những tưởng sẽ là nhau, sẽ là bên nhau, ngờ đâu nay chỉ toàn là ảo mộng. Mà mỗi một vết thương là một sự trưởng thành trong nhau phải không em?

Cuộc đời luôn là thế, hợp rồi sẽ tan là lẽ thường tình. Tình đến thì ngẫu nhiên, đi thì tất nhiên. Anh chỉ biết cảm ơn cuộc đời mang đến nghịch cảnh, để thử thách lòng chân thật, hiểu nhau hơn về mình và người mình yêu.

Người ta bảo “giữ người ở lại chứ ai muốn giữ người ra đi” giờ chỉ biết chúc nhau thôi. Anh chúc em luôn may mắn, hạnh phúc trong tình yêu mới, em nhé.
more »

Cám ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau khổ

Posted by Unknown

Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.

Tôi đã yêu em trong một hoàn cảnh khác với thông thường. Em sinh tháng 5, vào đêm rằm, là cô gái Hà Nội gốc của thế hệ cuối 7x với giọng nói rất nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt biết nói, trông thật duyên dáng. Em thành đạt, có gia đình êm ấm, công việc tốt trong ngành tài chính. Có lẽ sự say mê càng ngày càng sâu đậm trong tôi không chỉ được nuôi dưỡng từ vẻ ngoài xinh xắn, dịu dàng. Tôi không bao giờ thấy chán khi nói chuyện với em.

Em có sự vững vàng, tự tin, thực tế của cô gái đã trải nghiệm những công việc ngoài xã hội, lại vừa có nét kiên nhẫn, mạnh mẽ, an lành của người đã gánh trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, lại vừa hồn nhiên, rụt rè, mong manh, kín đáo, tinh tế của cô gái từng được giải học sinh giỏi Văn nhiều năm trước. Trở lại với thực tại, em đã có chồng, một cô con gái nhỏ, chồng rất yêu em.

Tôi đã được sống những ngày tháng có em đôi khi cùng chia sẻ mối đồng cảm cho những bản nhạc đẹp đẽ, từ những tác phẩm văn học Nga cổ điển, rồi cuốn tiểu thuyết ‘Suối nguồn”. Tôi đã được cười thật to, sảng khoái, rất lâu rồi không cười như thế, trước những bình luận, phát hiện hài hước, bất ngờ của em về cuộc sống.

Em lắng nghe, động viên, đưa ra những phân tích xác đáng, gợi ý rất thông minh để giúp tôi giải quyết vấn đề trong công việc và quan hệ xã hội. Cuộc sống với tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vài lần nói chuyện với bạn bè em, tôi còn biết căn nhà em được trang trí thật đẹp, em nấu ăn ngon, luôn lo lắng cho mọi người. Người đàn ông trong tôi từng thốt lên tiếng “Ước gì”…

Tôi còn độc thân, thành đạt, rất có điều kiện và sự hỗ trợ từ gia đình, đã dành nhiều thời gian phấn đấu, học hành, làm việc, hài lòng với những gì mình đã tự gây dựng. Tôi đã gặp gỡ nhiều cô gái, hẹn hò, có trải nghiệm, va chạm, vây mà trước em, trái tim tôi lỡ nhịp như chàng trai tuổi 17, thấy đau nhói. Tôi biết trái tim đã không nghe mệnh lệnh của lý trí. Tôi đã rung động, yêu em, không thể rời được sức hút từ phía em. Chỉ là cái bắt tay xã giao cuối buổi họp mà tôi thao thức khi hình ảnh của em, bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn mãi bao vây tâm trí mình.

Em lặng lẽ nhận ra tất cả, dần rời xa, dù tôi biết em đã thấy vui khi có một người “hiểu mình và chia sẻ” như đã nói. Tình yêu của tôi không đi xa hơn một lần duy nhất cầm tay em trong quán cà phê lãng mạn. Nó mãnh liệt, dữ dội, dai dẳng trong tâm hồn như những đợt sóng ngầm. Còn em, tôi thấy sự xao động trong ánh mắt em dù em không nói.

Lần cuối cùng tôi đưa em về, em nói không muốn làm tổn thương ai cả, em đề nghị tôi dừng liên lạc. Tôi đã im lặng rất lâu. Nhiều ngày đã trôi qua, tôi thầm hỏi em có đang chịu đựng như tôi chịu đựng, hay có lẽ với em chỉ là một chút “say nắng”? Vì tôn trọng, yêu mến em, tôi đã không liên lạc, biết em sẽ bình yên.

Chỉ biết cảm ơn em đã cho tôi biết cảm giác đau đớn của trái tim, những nhịp đập tự do của cảm xúc, tôi đã bắt đầu yêu mùi giấy mới của cuốn truyện và mùi cơn mưa vừa tạnh như em yêu từ lúc nào không rõ. Em đã giúp tôi sống tốt, phong phú, nhiều niềm vui và cân bằng hơn rất nhiều, em có biết không?

Tôi muốn gửi đến em bài hát “Như cánh vạc bay” mà lời cuối đã ngân lên trong tôi hàng trăm lần: “Từ lúc đưa em về. Là biết xa nghìn trùng”.
more »

Anh xin làm người ra đi

Posted by Unknown

Em yêu anh mà em vẫn đi xem mặt, người khác làm mối em vẫn sẵn sàng nghe theo. Người ta bảo em không nên lấy anh, em cũng nghe theo. Tình yêu của em là gì vây? Cuộc sống, tình yêu của em mà sao cứ để người khác điều khiển vậy.

Đã tròn một năm mình yêu nhau, tình yêu của chúng mình vượt qua bao nhiêu sóng gió và cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa thì anh vẫn luôn tự nhủ lòng sẽ yêu em thật nhiều, sẽ cố gắng thật nhiều để mang lại hạnh phúc cho em.

Nhưng hôm nay đây, anh đã phải làm người ra đi để cho em đến bên một người mới. Chỉ vỏn vẹn 10 ngày tết xa nhau nhưng trái tim em đã thay đổi. Anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải xa nhau vì sự xuất hiện của người thứ ba. Hai đứa đã cùng hứa sẽ cố gắng vượt qua khó khăn, cố gắng thuyết phục và chờ sự thay đổi của mẹ em. Nhưng cuối cùng, mình xa nhau không phải vì sự phản đối của mẹ, mà vì có người khác mà có thể em xem là hơn anh.

Mới hôm qua thôi, em nói chiều sẽ xuống với anh và anh đã mong ngóng em cả buổi chiều nhưng không thấy. Khi anh gọi điện thì em nói đang đi ăn rằm, tối anh đi đón em thì đã có một người khác đưa em về. Lúc đó anh đã hiểu vì sao em không xuống anh, vì sao có người gọi em thì em đi ngay. Thì ra người ta đang giới thiệu em với một người khác.

Rồi khi em gặp anh, em vờ như không nhìn thấy, em vẫn đi cùng và nói chuyện cùng người ta, cứ như không có anh đang đi ở đằng sau vây. Phải đến lúc anh gọi em thì cả hai dừng lại. Em yêu anh mà em vẫn đi xem mặt, người khác làm mối em vẫn sẵn sàng nghe theo. Người ta bảo em không nên lấy anh, em cũng nghe theo. Tình yêu của em là gì vây? Cuộc sống, tình yêu của em mà sao cứ để người khác điều khiển vậy.

Rồi một lần anh cùng em đi đón bạn, em bỏ mặc anh và đi với bạn đến khi về đến nhà mới gọi điện hỏi anh ở đâu. Em buồn, em xấu hổ vì có người yêu là anh sao? Em không dám giới thiệu với mọi người. Vì sao vậy? Anh đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, đâu phải kẻ rượu chè cờ bạc, anh có công việc dù không phải làm công ty này nọ, hay làm ở cơ quan nhà nước. Anh tự lập và kiếm tiền bằng bàn tay, bằng sức lao động của mình, anh có thể lo cho gia đình của anh.

Vậy mà em luôn so sánh, lo sợ và bây giờ là em chọn người thứ ba. Anh từng vấp ngã trong cuộc sống, anh nghĩ em hiểu được điều gì quan trọng với em chứ. Tình yêu của anh chưa đủ lớn, chưa đủ bao dung sao? Rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu được anh quan trọng hơn hay những thứ mà em mong muốn kia quan trọng hơn.
more »

Dù mất 'cái ngàn vàng', người con gái vẫn có giá trị

Posted by Unknown

Các cô gái trẻ sẽ luôn tỉnh táo để có cuộc sống tốt đẹp, đừng lẫm lỡ như mình để phải hối tiếc. Dù cho có lỡ mất cái ngàn vàng vẫn còn nhiều cái giá trị khác, không nên vì điều này mà sống buông thả và bị lọt vào những cái bẫy tình của các anh chàng Sở Khanh

Không phải tất cả đàn ông đều không chung thủy và lợi dụng, nhưng trong xã hội hiện nay phần lớn như vậy. Một phần lỗi do chính họ, một phần khác do người phụ nữ quá dễ dãi cũng khiến người đàn ông hư hỏng, chẳng có mèo nào không thèm mỡ.

Tôi có một anh bạn trai, hơn tôi khoảng bốn tuổi, đang chuẩn bị học tiến sĩ ở nước ngoài. Anh ấy trông có vẻ rất hiền lành, gia đình cũng thuộc hàng gia giáo, trí thức. Chúng tôi quen nhau khi đi du học nước ngoài. Tôi cứ nghĩ những người đàn ông học cao chắc chắn có văn hóa và sâu sắc hơn những người khác. Chúng tôi yêu nhau cũng gần nửa năm, rất gắn bó.

Khi yêu nhau chỉ nghĩ đơn giản là yêu hết mình nên mọi chuyện khác cũng hết mình. Chúng tôi không tiếc rẻ tiền bạc hay bất cứ thứ gì, tất cả đều có thể chia sẻ, đều hướng tới mục đích kết hôn. Sau một thời gian chung sống, tôi hay tin gia đình anh không chấp nhận vì gia đình tôi không đáp ứng được những mong muốn của nhà anh, theo kiểu không "môn đăng hộ đối". Gia đình anh muốn anh tìm một cô gái giàu có để cuộc sống sau này của anh không phải vất vả.

Tôi rất hiểu và thông cảm cho anh phải nghe lời bố mẹ, nhưng rất khinh vì anh chọn một cách làm vô cùng ích kỷ. Anh đề nghị tôi sẽ lấy hai vợ. Cô kia sẽ là vợ chính thức theo ý bố mẹ, còn tôi anh rất yêu nên sẽ luôn chăm sóc tốt nhất, hàng tháng gửi tiền chu cấp cho tôi nhưng không công khai mối quan hệ.

Người đàn ông với suy nghĩ như anh này cũng không phải là ít trong xã hội, họ luôn nghĩ sẽ dùng tiền bạc để bù đắp lại tình cảm và mua tình cảm của người khác. Đây là một kiểu "ăn bánh trả tiền" cao cấp, nghe có vẻ cao thượng vì tình yêu, nhưng bản chất là sự yếu đuối và ích kỷ. Họ chỉ muốn thỏa mãn dục vọng và cảm giác chiếm hữu của bản thân họ.

Một số người bạn quanh tôi cũng đang gặp phải những chàng trai như vậy, họ có bạn gái nhưng vẫn quen thêm một cô gái khác, ăn nằm với nhau. Còn những bạn gái nhẹ dạ lại tin tưởng những lời nói êm tai của những tên Sở Khanh. Chỉ cần một chút tiền bạc và sự quan tâm họ đã lấy được lòng tin từ các cô gái. Các bạn gái nên cẩn thận, đừng nghĩ tiền bạc là quan trọng, nó không mua được giá trị con người. Dù có mất đi cái ngàn vàng, người con gái vẫn có cái giá trị của họ. Thúy Kiều làm vợ trăm người nhưng vẫn có nhân cách rất cao đẹp.

Tôi muốn viết bài này để khuyên một vài người bạn và các cô gái, dù có lầm lỡ nhưng mình vẫn luôn có giá trị, ít nhất là trong mắt những người yêu thương. Những chàng trai quan tâm, cho tiền nhưng mục đích cuối cùng là giường chiếu thì họ cũng không hề yêu bạn, phải luôn cảnh giác với những người đàn ông như vậy. Một tình yêu có tình dục trong đó, đôi khi nó sẽ làm thay đổi bản chất chân thật của tình yêu.

Giới trẻ đã lợi dụng sự tiến bộ của xã hội và phong cách sống phương Tây để bóp méo đi bản chất của tình yêu. Có nhiều người bạn của tôi nói, tình dục là một phần không thể thiếu của tình yêu, điều đó chỉ đúng khi đã là vợ chồng, còn khi chưa cưới, không ai chắc chắn được điều gì, một khi đã trao thân người phụ nữ luôn là người thiệt thòi. Cái đau lòng nhất là khi tìm được người thật sự mình yêu thương, mình lại không còn cái quý giá nhất để trao tặng. Nó không phải là quan trọng nhất nhưng làm mất đi cái hạnh phúc trọn vẹn mà trong mỗi người ai cũng hiểu, chỉ không muốn nói ra thôi.

Mong bạn mình và các cô gái trẻ sẽ luôn tỉnh táo để có cuộc sống tốt đẹp, đừng lẫm lỡ như mình để phải hối tiếc. Dù cho có lỡ mất cái ngàn vàng vẫn còn nhiều cái giá trị khác, không nên vì điều này mà sống buông thả và bị lọt vào những cái bẫy tình của các anh chàng Sở Khanh.
more »

Người thành công không chắc là người giỏi nhất

Posted by Unknown

Để thành công, bạn phải rèn và học rất nhiều thứ khác, đừng đem “bằng đại học” đi kêu ca khắp nơi. Đừng bao giờ coi thường bất cứ điều gì người khác giỏi hơn bạn, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi rất hay đọc mục Tâm sự, đặc biệt về công việc và kinh doanh. Tôi nhận thấy có một vấn đề hiện nay nhiều người đang mắc phải, có bằng đại học nhưng phải đi làm việc lương thấp, trái ngành.
Theo quan điểm cá nhân tôi, người thành công trong xã hội không chắc là người giỏi nhất, tất nhiên có những trường hợp như vậy. Khái niệm thành công và giỏi chưa chắc đã đi liền với nhau. Đơn cử, tại sao có rất nhiều giảng viên, tiến sĩ, giáo sư cả trong nước và trên thế giới về lĩnh vực kinh tế, kinh doanh nhưng không nhiều trong số đó có thể gọi là thành công về mặt tiền bạc. Đơn giản, thành công không chỉ là học thức, lý thuyết, hiểu biết, kinh nghiệm mà còn có vô vàn yếu tố tác động nữa: quan hệ, may mắn, khả năng xoay xở, khả năng thích nghi, khả năng dự đoán, thậm chí là sự liều lĩnh. Vậy, các bạn dựa vào đâu mà đòi chỉ với tấm bằng đại học “phổ thông” hiện nay mà mình phải thành công.

Vấn đề là người Việt Nam thường có tư duy ngắn hạn và đề cao tính ổn định. Tôi có cảm giác, mục tiêu của 12 năm ăn học ngày xưa chỉ để vào “đại học”. Các bậc cha mẹ thường khuyến khích động viên và ép buộc con cái phải vào đại học, nhưng vào rồi, sau đó ra trường phải làm gì thì không ai định hướng tiếp. Vì vậy, đa số mọi người coi vào đại học là tấm vé thông hành cho cuộc sống sau này. Đến khi ra trường, không tìm được việc thì mọi người mất định hướng. Tôi khẳng định đa số sinh viên ra trường sẽ gặp tình trạng này, trừ trường hợp những sinh viện thích nghi nhanh hoặc may mắn có công việc tốt.



Năm nay tôi 27 tuổi, tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, tôi mất 4 năm trời lăn lộn, làm việc và nghỉ việc ở nhiều công ty, thậm chí tôi chưa được ăn Tết ở công ty lần nào, vì toàn làm không đủ một năm. Cái tôi tìm kiếm là tại sao mình không thể thành công được, mình cần làm gì để thành công. Đến nay, tôi đang làm ở một công ty lớn, một vị trí tốt, có mức lương cao và phù hợp với năng lực, mong muốn của tôi, đặc biệt có khả năng thăng tiến.

Hiện nay tôi chỉ có đúng một tấm bằng đại học, tôi chẳng cần bằng cao học mặc dù có thời gian tôi cũng sẽ học, hiện tại không cần, tôi cũng chẳng giỏi ngoại ngữ. Tôi không dám gọi là kinh nghiệm, nhưng theo tôi bằng đại học cũng chỉ là chứng chỉ bạn có biết về lĩnh vực đó, cao cấp hơn so với bằng cấp 3 một chút.

Còn để thành công, bạn phải rèn và học rất nhiều thứ khác, chứ đừng đem “bằng đại học” đi kêu ca khắp nơi. Đừng bao giờ coi thường bất cứ điều gì mà người khác giỏi hơn bạn, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất, có khi đó chính là yếu tố khiến người đó thành công hơn bạn!
more »

ƯỚC MƠ DANG DỞ CỦA CHÀNG HỌC VIÊN HẢI QUÂN

Posted by Unknown
Giọng nói khàn đặc, nước da xanh lét là hậu quả của cuộc điều trị hóa - xạ trị lâu dài. Nguyễn Quang Linh (sinh năm 1992, Hưng Thịnh, Hoằng Lộc, Hoằng Hóa, Thanh Hóa) đang phải chống chọi với những cơn đau kéo dài của căn bệnh ung thư vòm họng.

Năm 2010, Linh đỗ Học viện Hải quân Nha Trang với số điểm khá cao. Học hết năm nhất với kết quả tốt, đạt học viên giỏi, Linh được cử đi du học tại Học viện Hải quân Nga. Chàng trai trẻ lên đường với ước vọng về sự học tập, thay đổi cuộc sống vốn rất nghèo khó của gia đình mình.
Nhưng mới được hơn 2 tháng, Linh mắc bệnh viêm họng kéo dài. Bệnh tình trở nên trầm trọng khi vài tháng sau, cậu đã phải trở về nước, điều trị tại bệnh viện Quân đội 108, rồi chuyển sang Viện Y học Phóng xạ và U bướu Quân đội với kết luận : Ung thư vòm họng.
Những đợt truyền hóa chất và xạ trị kéo dài đã biến chàng trai khỏe mạnh, nặng 63 kg sút cân chỉ còn hơn 50 kg. Cơ thể luôn luôn đau nhức, má sưng lên và vòm họng bị thu hẹp, ăn uống, nói chuyện rất khó khăn. Giờ đến bữa cơm, cậu cũng chỉ ăn được lưng bát, luôn phải chan canh.
Từ khi Linh nằm viện, bố em phải nghỉ việc không lương ra Hà Nội chăm con. Lương công nhân cầu đường không được bao nhiêu, anh Nguyễn Quang Lực đang nỗ lực dồn tiền để sắp tới cho con trai quay trở lại bệnh viện. Số tiền gia đình vay mượn để chữa trị cho Linh, cho mẹ Linh đã lên đến cả trăm triệu đồng.
Mẹ Linh bị suy tim cấp độ 4, nhiều lần đi khám, không chịu nằm viện do không có tiền thuốc thang. Nay bệnh quá nặng, bác sĩ bắt phải nằm viện. Cậu em út đang học dở lớp 11 cũng bỏ học bươn chải vì hoàn cảnh quá khó khăn. Cô em thứ 2 đang học Cao đẳng Y Thanh Hóa cũng tính bỏ học về nhà phụ giúp bố mẹ. Căn nhà gia đình em đang ở cũng là nhà tình nghĩa do chính quyền địa phương cùng nhân dân xây tặng.
Linh cho hay, tháng 7 tới, em sẽ phải ra Viện Y học Phóng xạ và U bướu Quân đội tiến hành kiểm tra lần nữa. Nếu kết quả khả quan thì có thể quay lại trường học. Nếu không chuyển biến thì tiếp tục điều trị và có thể con đường học hành sẽ phải dừng lại.
Nhớ biển Nha Trang, nhớ màu áo học viên Hải quân, Linh bảo, ngày phải rời Nga để trở về nước, em như người rơi xuống vực thẳm. Những ngày ở viện điều trị, bị ảnh hưởng của hóa - xạ, cơ thể ốm yếu, ăn là nôn ra, ngụm nước chảy qua cổ họng là đau chảy nước mắt nước mũi. Nhưng nghĩ đến lúc được quay lại trường, Linh lại gắng gượng. Giờ nếu không được đi học nữa thì em chẳng biết làm gì, trong khi cơ thể không được khỏe mạnh.
"Nếu được trở lại trường hải quân, em không sợ học lại, không sợ quên kiến thức. Chỉ sợ không quay lại được trường, bao dự định, ước mơ sẽ tắt hết", Linh buồn bã nói.


Hãy chung tay góp sức để ước mơ của Linh trở thành hiện thực. Hãy liên hệ với chúng tôi để giúp đỡ Linh vượt qua khó khăn. Xin cảm ơn
more »

Xin lỗi em, anh chỉ là người nghèo

Posted by Unknown

Em bảo “Quen một người không có tiền như anh, nên tôi phải đánh số đề đấy, thì sao nào". Anh nhận ra một điều em không thể bên một người nghèo mãi được. Anh không giàu có như mọi thứ em thấy ở bạn bè trang lứa, anh chỉ giàu về tình cảm thôi, giàu về cảm xúc.

Vậy là gần bốn năm mình yêu nhau rồi em nhỉ, chỉ còn vài tháng nữa là khoảnh khắc giao mùa sẽ đến. Những cơn mưa bắt đầu với bao nhiêu kỷ niệm của chúng mình thay phiên nhau lướt qua trong tâm trí anh. Người ta bảo anh ủy mị, lụy tình và cả yếu đuối nữa, nhưng nó chẳng mấy ảnh hưởng gì đến tình cảm, lý trí của con tim anh dành cho em cả.

Mình yêu nhau gần bốn năm, nếu so sánh với tình yêu của những cặp đôi khác có lẽ mình vẫn chẳng là gì em nhỉ. Tình yêu của chúng mình như đã trôi qua hàng thế kỷ, trải qua những vui buồn, đau khổ, hạnh phúc quá nhiều nên cảm giác rằng nó đã tồn tại thật lâu từ khi nào. Rồi dần dần theo thời gian mình nhận ra những khác biệt của nhau, mình chẳng thể nào không giận nhau trong một tháng hoặc đơn giản chỉ là một tuần. Một tuần để có thể anh cảm thấy niềm vui, hạnh phúc thật sự, một giấc ngủ sâu.

Anh thật sự vui và rất hạnh phúc vì có một người con gái có thể nhìn thấu được trái tim anh. Anh muốn em chẳng phải thua bất kỳ ai trong cuộc sống này, không phải thiếu thốn về tình cảm, vật chất và một cuộc sống bền vững. Anh làm được, anh đã có thể thực hiện được rất nhiều thử thách trong cuộc sống này để khi trở về mang cho em niềm vui cuối ngày.

Anh cảm nhận rằng em cũng yêu anh thật nhiều, thương anh, giữ anh thật chặt, mong anh mỗi khi anh đi làm về muộn, nhưng em à, anh dường như không thể thở được vì sự chặt chẽ đó của em. Mình rơi vào bế tắc, cãi nhau, giận nhau, anh lại phải là người xin lỗi em như bao lần. Em không để anh đi làm, không để anh bước ra bên ngoài kiếm tiền, anh biết khổ chứ, khó khăn rất nhiều nhưng anh sẵn sàng đối mặt với mọi thứ chỉ để “kiếm tiền".

Anh tâm sự, làm đủ điều để em rõ rằng mình muốn một cuộc sống sung túc thì điều quan trọng anh phải bươn trải. Em bảo rằng “Anh không có lập trường". Em thử nhìn bên ngoài xem, kể cả lứa bạn bè của em, họ phải làm đủ thứ nghề để trang trải cho cuộc sống mỗi ngày, vật lộn với bao điều khó khăn, thậm chí đến mức cạn kiệt sức lực.

Mục tiêu của anh, em biết đấy, anh còn nặng nề hơn họ nhiều, họ một mình, phải tự kiếm sống để qua ngày, tằn tiện dành chút ít cho ngày mai. Còn anh, không chỉ cho riêng mình mà cho em, cho con anh, cho ngôi nhà của mình sau này nữa. Vậy tại sao? Tại sao em lại tự làm khổ chuyện tình của mình đến như thế?

Ở em bắt đầu xuất hiện những điều thực sự không đáng có trong tình yêu. Em bảo “Quen một người không có tiền như anh, nên tôi phải đánh số đề đấy, thì sao nào". Anh như chết lặng đi, đau đớn quá chừng em biết không? Rồi còn nhiều câu xúc phạm anh nữa.

Anh nghĩ rằng, ngần ấy vết thương trên người anh, ngần ấy sự chân thật, yêu thương dành cho em có đủ để em phải như thế với anh? Bạn bè anh chẳng có, quan hệ xã hội anh chẳng một ai, chỉ có mỗi em thôi, vậy anh gái gú như thế nào, rượu chè với ai, Facebook làm gì? Đi cùng em dù trong lòng có rất nhiều tâm sự, nhiều chuyện đau lòng nhưng cũng vẫn phải luôn mang một vai trò “hoạt náo viên" cho em vui, em cười. Cuối cùng mọi thứ dồn nén trong con người anh bao lâu như tức nước vỡ bờ.

Em đi cùng anh qua bao năm tháng qua, em biết rõ rằng anh chỉ là một người nghèo, em vẫn yêu anh, bên anh vượt qua thời gian. Giờ đây anh nhận ra một điều em không thể bên một người nghèo mãi được. Anh không giàu có như mọi thứ em thấy ở bạn bè trang lứa, anh chỉ giàu về tình cảm thôi, giàu về cảm xúc. Nếu em có đang đọc được những dòng này, anh cũng mong em hiểu rằng anh yêu em như thế nào, đó là một sự chân thành em à.
more »

Mất anh sau 3 lần từ chối lời cầu hôn

Posted by Unknown

Hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, một tuần sau tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình, anh trả lời đã có người con gái khác. Anh xin lỗi vì đã hạnh phúc với tình yêu mới, vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.

Tôi gặp anh cách đây 7 năm, ban đầu là mối quan hệ đồng nghiệp. Ngày ấy tôi còn rất trẻ, chưa cảm nhận rung động đầu tiên trong con tim mình ra sao. Anh dịu dàng đến bên tôi, nhẹ nhàng quan tâm và yêu thương để hai năm sau tôi chính thức là bạn gái anh. Như bao đôi tình nhân khác, tình yêu chúng tôi có sự thăng hoa của niềm hạnh phúc, chia sẻ ngọt bùi cuộc sống và không ít lần chao đảo trước sóng gió. May thay chúng tôi đã kịp lèo lái con thuyền tình yêu vượt sóng gió.

Trở ngại đầu tiên khi tôi quyết định đến với anh chính là thời gian. Tôi là nhân viên văn phòng, anh là nhân viên phục vụ quán bar. Cuộc mưu sinh của anh bắt đầu từ chập tối đến khuya, anh về nhà ngả lưng nơi phòng trọ là trời hửng sáng. Những tia nắng khởi đầu ngày mới chính là lúc công việc tôi bắt đầu. Yêu anh tôi thông cảm và thương rất nhiều, vượt qua sự phản đối lúc đầu của mẹ để đến với anh. Các ngày lễ trong năm tôi lặng lẽ một mình vì ngày ấy anh không bao giờ có thể nghỉ làm đưa tôi đi chơi như bao đôi tình nhân khác.

Tôi có thoáng buồn nhưng tình yêu dành cho anh lớn hơn tất cả, tôi chẳng nửa lời trách mắng anh. Anh là người đàn ông chững chạc, anh dạy và dìu dắt tôi đi qua từng miền thương nhớ mà chính tôi chưa từng một lần nhận ra tim mình trôi về anh từ lúc nào. Tôi biết rằng anh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Cuộc sống hai đứa rất khó khăn, nhà anh ở quê không khá giả nhưng ấm áp tình thương. Gia đình tôi đã đổ vỡ hôn nhân nên giờ tôi sống những ngày tháng chật vật vô cùng. Anh từng đề nghị cưới, anh thương tôi lắm nên mới nghĩ đến việc sống cả cuộc đời với tôi. Lần đầu vì tôi còn quá trẻ nên khước từ lời cầu hôn, hẹn anh yêu thêm thời gian để cho bản thân khám phá sâu về người bạn đời sau này. Anh đồng ý.

Lần hai anh lặp lại việc cưới xin, tôi thật sự vui nhưng lúc này suy nghĩ về những khó khăn của mẹ nhiều hơn nên tôi im lặng, không trả lời anh. Im lặng không phải vì tôi không yêu anh, vì tôi lo lắng chăm sóc anh ra sao, anh là người hiểu rõ nhất. Chúng tôi vẫn mặn nồng trong tất cả mọi việc, vẫn những bữa cơm tôi nấu anh ăn. Những hôm làm khán giả xem anh đá banh trên sân nắng cháy, vẫn thỏ thẻ yêu anh rất nhiều mỗi khi anh ôm tôi vào lòng, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cưới.

Lần 3 là khi 2 đứa em của anh cưới, anh nhắc lại với tôi lần nữa, tôi hẹn anh sẽ trả lời chính thức sau đám cưới em anh. Vì tôi có lý do khó nói bên gia đình, sợ mình nói ra sẽ làm anh suy nghĩ lung tung rồi buồn. Anh là người đàn ông rất nóng tính và tự ái cao nên tôi nén nỗi lòng không trả lời anh, để qua Tết này sẽ đồng ý làm vợ anh.

Phải chia sẻ rằng lý do tôi im lặng trước lời ngỏ cưới anh vì tôi sinh ra trong một gia đình đổ vỡ hôn nhân. Ba đã phản bội mẹ con tôi, đẩy hoàn cảnh sống tôi vào khốn cùng của khó khăn nên tôi như chim sợ cành cong. Phần nữa vì anh là người đàn ông đầu tiên nhưng tôi đã không còn con gái khi đến với anh. Xin đừng hiểu lầm, tất cả là do tôi bị lạm dụng thân xác lúc nhỏ đã để lại ký ức ám ảnh và đau thương.

Tuy nóng tính nhưng anh lại là người bản lĩnh sống, rất tình cảm, tôi hạnh phúc vì có anh trong cuộc đời dù 5 năm qua chưa từng được đi chơi vào các ngày lễ tình nhân. Tôi quan niệm tình cảm và yêu thương nhau thật lòng mới quan trọng hơn những bề nổi ấy. Tôi đã sống gắn bó với người đàn ông này 5 năm, một chặng đường không dài nhưng không ngắn, đủ để hiểu tính tình anh.

Trong suốt thời gian ấy chúng tôi đã trót lỡ lầm, tôi day dứt và cầu mong tình yêu này cập bến để có thể cùng anh sửa chữa lỗi lầm, hai đứa đã trót từ bỏ đi giọt máu của mình vì hoàn cảnh không cho phép. Trớ trêu thay, cuộc đời không như đoán trước chữ ngờ. Mới đây thôi, hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, vậy mà một tuần sau đó tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình với anh thì anh trả lời đã có người con gái khác, anh xin lỗi vì anh hạnh phúc với tình yêu mới. Anh xin lỗi vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.

Đất trời quanh tôi như sụp xuống, tôi khóc rất nhiều. Anh cũng bảo lần đầu tiên trong suốt 5 năm yêu nhau tôi khóc vì anh. Lần đầu tiên anh thấy tôi yếu đuối khi không có anh cạnh bên. Trước hết tôi biết mình là kẻ có lỗi vì không trả lời dứt khoát việc sẽ làm vợ anh trong tương lai.

Tôi thật lòng có nỗi khổ tâm riêng, nếu như không yêu anh, nếu tình cảm tôi nhạt nhòa hay vì tôi đã yêu người khác thì sự chia tay anh chỉ như một lối thoát cho cả hai. Đằng này, tôi đã yêu và trân trọng tình yêu ấy ngay từ những ngày đầu tiên, tôi lưu giữ những tin nhắn anh nhắn cho tôi suốt thời gian dài ấy. Tôi biết tình yêu này quan trọng với đời mình, biết mình đã lỡ chạm đến tổn thương trong anh nên tôi đã mong anh suy nghĩ lại, mong anh cho tôi cơ hội để yêu thương, mong anh nghĩ về những hạnh phúc lẫn sóng gió cả hai đã dìu dắt nhau đi qua 5 năm.

Anh lạnh lùng từ chối vì bảo rằng đã yêu cô gái ấy nên không thể quay lại được nữa. Cô gái anh quen một tháng làm xóa sạch ký ức tình yêu 5 năm của chúng tôi? Tôi thật sự rất đau đớn, không biết sẽ sống những ngày tháng không anh như thế nào. Đâu rồi vòng tay, cái ôm hôn ngọt ngào mà tôi đã dành 5 năm xuân thì nuôi dưỡng vun xén?

Không biết phải làm thế nào để anh hiểu lòng tôi, để anh quay về với yêu thương cả hai đã vun xén. Tôi thừa nhận mình đã vì công việc và sự quan tâm cho gia đình tôi nhiều nên đôi lúc vô tình tạo ra khoảng lặng trong tình yêu. Tôi cũng khẳng định mình đã tin và tuyệt đối chưa hoài nghi về niềm tin dành cho tình yêu ấy.

Anh nói không bao giờ có thể quên được tôi trong trái tim, dù anh đi bên cạnh bạn gái mới vẫn không thoát khỏi hình ảnh tôi trong đầu. Vậy tại sao anh không cho tôi cơ hội để yêu, chăm sóc cho anh? Gia đình anh rất mực yêu thương tôi, không ai đồng ý với quyết định của anh, nhưng vô ích, cuộc đời là của anh, quyết định sau cùng thuộc về anh. Tôi làm sao để giành lại tình yêu anh với cô gái mới ấy?

Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi nói chia tay, anh lạnh lùng không một tin nhắn hay điện thoại, thậm chí anh còn đăng bức ảnh hôn cô gái ấy nồng nàn lên Facebook, tôi quay cuồng trong tổn thương chất chồng. Sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn bảo lòng sẽ tha thứ để anh quay về khi thật sự nhận ra tình yêu mới chỉ là cơn say nắng và tình yêu chúng tôi quá lớn.

Tôi đã 27 tuổi, đang sống những ngày tháng vô cùng khó khăn, tôi đã cược tất cả niềm tin, tình yêu, xuân thì, cuộc đời, bản thân vào anh. Liệu 5 năm yêu thương có còn lối về cho tình yêu này? Xin hãy chia sẻ cùng tôi.
Trúc
more »

Bạn gái lả lơi với đồng nghiệp

Posted by Unknown

Trong bảng tin nhắn với anh đồng nghiệp có những từ ngữ nũng nịu, đưa đẩy mà hằng ngày em chỉ dành cho tôi vào những lúc có hai đứa bên nhau, trên giường ngủ. Tin nhắn thứ hai với chị gái, họ bàn về việc em phá thai, cái thai đó khoảng 9 tuần tuổi.

Tôi là một thanh niên chưa vợ, sinh ra lớn lên trong gia đình công nhân viên chức tại Hà Nội, có thể nói bố mẹ đã cho tôi một cuộc sống tuyệt vời, chưa bao giờ tôi thấy thiếu thốn bất cứ thứ gì. Ngay từ bé bố mẹ đã răn dạy cho tôi biết thế nào là đủ, thế nào là đúng chừng mực.

Tôi quen em gần 1 năm, trong dịp rất tình cờ, tôi nghĩ đó là duyên số, 29 tuổi rồi cũng nên dừng lại phải không các bạn. Điểm dừng của tôi là em, một cô gái hoàn toàn bình thường, em không xinh, không cao, không dễ gây chú ý, có sức hút lạ lùng, chưa cô gái nào như em cả. Thời gian đó tôi đang bị stress công việc nên tham gia vào cuộc giao lưu giữa hai công ty của tôi và em. Không thể nào tả được cái cảm giác lúc đó. Tôi thấy được có điều gì thôi thúc mình đến với em, lần đầu tiên gặp em bên hồ nước, lần thứ hai bên lan can cửa phòng nghỉ, sau đó 3 tháng là tình yêu.

Chúng tôi đã thề non hẹn biển, thưa gửi với bố mẹ hai bên, chỉ còn chờ gia đình gặp nhau nữa thôi. Quan trọng tôi yêu em, thương em bằng chính con tim mình, cuộc đời tôi chỉ có em và gia đình mà tôi đang mơ ước xây đắp cùng em. Điều đó là hiện thực, tương lai của chúng tôi.

Hôm đó, tôi định ngủ sớm, rồi theo thói quen phải vào mail để kiểm tra một chút về công việc hàng ngày, tình cờ thấy mail của em và có một vài dòng tin nhắn của yahoo để lại của anh đồng nghiệp và chị gái em. Tôi tò mò mở ra xem, trong bảng tin nhắn với anh đồng nghiệp có những từ ngữ nũng nịu, đưa đẩy mà hằng ngày em chỉ dành cho tôi vào những lúc có hai đứa bên nhau, trên giường ngủ. Mắt tôi hoa lên, chân tay bủn rủn, đầu óc như mụ đi, điều tôi mong ngay lúc đấy là dòng tin nhắn đó từ quá khứ rồi, vậy mà mới chỉ vài ngày trước khi tôi mở mail, miệng đắng lại.

Tin nhắn thứ hai với chị gái, họ bàn về việc em phá thai, cái thai đó khoảng 9 tuần tuổi. Đến lúc này thật sự tôi không thể nào chịu được nữa, có cảm giác như đang say rượu, chỉ muốn đổ xuống ngay lập tức. Trời đất như quay cuồng, một lần nữa tôi lại hy vọng chuyện đó là từ rất lâu rồi. Tôi buông chuột máy tính, thả người xuống đệm thiếp đi 15 phút rồi tỉnh dậy đọc lại.

Không biết được sinh linh xấu số kia là của ai, có lẽ con cũng biết ta đang viết về con, mong con có thể hạnh phúc với kiếp sống mới, dù thế nào đi chăng nữa, con đã thành hình người. Một năm rồi, nhỡ đâu nó lại là tình cũ của em? Tôi lạc đi vào trong một mớ bòng bong khó có thể lý giải được.

Trên hết, tôi biết em cũng yêu tôi, tôi yêu em rất nhiều, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ khi nào em nói hết yêu, tôi sẽ để em ra đi. Còn bây giờ tôi không biết rằng có nên thẳng thắn hỏi em về hai tin nhắn kia không, hay là để cho trôi vào quên lãng? Tôi chơi vơi.

more »

Bị dọa chia tay, anh qua đêm với gái

Posted by Unknown

Chúng tôi yêu nhau 5 năm, sống thử 2 năm và chờ cưới nhưng hàng ngày, anh vẫn nhắn tin yêu đương với cô gái khác.

Anh hơn tôi 2 tuổi. Hai bên gia đình và bạn bè đều đã biết hết chuyện của chúng tôi. Tôi và anh cũng đã ra mắt hai bên, chỉ còn chờ một đám cưới nữa để thông báo với hai họ. Hiện tại, anh còn tham gia một khóa học và cũng đã đi làm ổn định. Công việc của tôi chưa ổn định mấy nên chưa cưới bây giờ. 5 năm ở bên nhau cũng đã có với nhau rất nhiều kỷ niệm. Tôi và anh đã ở cùng nhau hơn 2 năm. Công việc của tôi là bán hàng nên làm theo ca. Nếu làm sáng thì thường đi sớm mà làm chiều thì lại về muộn.
Một buổi tối, tôi đi làm về, thấy anh nằm ngủ, tôi vô tình mở điện thoại anh ra và đọc được tin nhắn của anh với người lạ. Đọc hết những tin ấy, tôi hiểu là anh và cô ta đang yêu nhau. Cô ta làm ở quán cafe. Tôi rất bất ngờ và bị sốc vì từ trước đến giờ, tôi luôn tự hào và tin vào tình yêu mà anh dành cho tôi. Ngay cả trong ý nghĩ, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ là anh có thể phản bội tôi và yêu người khác.

Từ trước đến lúc tôi phát hiện ra, anh vẫn yêu thương tôi, vẫn vui vẻ mỗi khi về nhà. Trong đêm đó, tôi dò hỏi: "Anh có điều gì muốn nói với em không?". Anh bảo không. Khi tôi đưa tin nhắn đó ra, anh không nói gì. Ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho cô ấy, nói rõ mối quan hệ giữa tôi và anh vì tôi chắc là cô ấy không biết sự có mặt của tôi. Cô ấy bảo sẽ không giành anh với tôi và chắc chắn, anh ấy sẽ chọn tôi chứ không chọn cô ấy.
Còn về phía anh, tôi yêu cầu anh phải chấm dứt với cô ta. Anh bảo làm bạn được không? Tôi không đồng ý. Tôi nhắn tin chia tay anh (nhưng vẫn ở cùng vì tôi chưa tìm được chỗ trọ mới) và bảo sẽ vào Nam. Anh bảo: "Ừ, em vào Nam đi. 2-3 tháng lại về với anh". Tôi buồn lắm. Tại sao anh không bảo tôi đừng đi? Tôi biết nếu tôi đi, anh sẽ vẫn tiếp tục quan hệ với cô gái kia nhưng cái mà bây giờ tôi đang suy nghĩ là sau khi tôi nhắn tin chia tay anh, tối hôm đó, anh đã hẹn gặp cô ta vào nhà nghỉ qua đêm. Tôi biết được là do cô ta nhắn tin cho tôi. Cô ta còn bảo là đêm hôm đó, chính anh đã tự mang tin nhắn tôi chia tay anh đến cho cô ta xem.
Đọc được tin đó, người tôi nóng bừng lên, tôi xin về sớm. Về đến nhà, tôi giật ngay điện thoại trên tay anh và kiểm tra tin nhắn, đúng là anh vẫn nhắn tin với cô ta. Trong tin nhắn cũng nhắc đến đêm hôm đó. Đọc xong, tôi ôm mặt khóc. Tôi hỏi tại sao? Anh bảo tối hôm đó đã định hẹn gặp cô ta để nói chuyện thì nhận được tin nhắn chia tay của tôi, thế là... Anh ôm tôi và nói xin lỗi. Tôi hỏi anh có muốn cưới tôi không? Anh bảo có nhưng phải để năm sau vì cuối năm nay, anh mới ra trường. Tôi bảo không, phải làm bây giờ thì anh nói: "Nếu bây giờ thì có bầu luôn rồi cưới, em đồng ý không?". Tôi không đồng ý vì làm như thế là xấu mặt bố mẹ tôi.
Hôm sau, anh vẫn đi làm. Anh nhắn tin về cho tôi là: "Anh đã chia tay cô ấy rồi. À không phải là chia tay mà là chấm dứt quan hệ rồi. Vợ yên tâm nhá". Tôi như người mất hồn từ hôm đó. Tôi suy sụp và đã xin nghỉ việc. Vì suy nghĩ nhiều, tôi đã sút 5 cân trong có mấy ngày. Cái tôi muốn sau lời chia tay ấy của tôi là anh sẽ ôm ấp, vỗ về tôi, thế nhưng anh không làm vậy, anh quay ngoắt sang cô ta. Anh bảo đêm đó không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi cũng dò hỏi cô ta nhưng cô ta không nhắn lại. Bây giờ, tim tôi vẫn đau lắm, tôi vẫn chưa hết sốc vì chuyện này.
Chuyện xảy ra cũng đã gần 1 tháng mà tôi vẫn chưa quên được. Tối nào tôi nằm ngủ cũng mơ về anh và cô ta. Có lần thức dậy, thấy mắt ướt mới biết mình khóc. Anh bảo yêu cô ấy nhưng là một chút. Tại sao anh không nói dối tôi là anh chỉ qua đường thôi, anh không yêu cô ta đâu? Như thế, tôi sẽ bớt đau khổ hơn.
Tôi bị ám ảnh về chuyện này, những tin nhắn quan tâm của anh dành cho cô ta và cả cái đêm ấy nữa. Tôi sợ nếu không giải quyết được hết, tôi sẽ phải đi điều trị tâm lý mất. Bây giờ, tôi cũng không biết anh và cô ta có còn liên lạc với nhau không vì chỗ họ làm gần nhau. Tôi đã thử bỏ đi mấy ngày xem anh có tìm tôi về không nhưng anh chỉ gọi cho tôi 3 cuộc, chứ không bắt tôi trở về.
Trái tim tôi bây giờ vẫn còn đau lắm. Tôi có nên tiếp tục cuộc tình này không? Tôi vẫn yêu anh rất nhiều. Tôi sợ, sau này, khi đã lấy nhau, nếu có vấn đề gì xảy ra, anh lại tìm đến cô ta. Tôi rất hoang mang. Nếu lấy anh, còn xảy ra 1 lần nữa, tôi chết mất. Tôi phải làm gì bây giờ?
* Gửi tâm sự của bạn về haioanh2292@gmail.com để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.



more »

Sự thật được viết bằng hình hài nỗi nhớ

Posted by Unknown

Những đêm như thế này quá nặng nề, chỉ có tiếng những bài hát quen thuộc, tiếng thở dài của chính mình. Một người cảm xúc cứ vơi đầy, đôi khi nhẹ tênh rồi cứ lồng lên những cơn đau.

Ngày đã tắt. Những tia nắng đã thôi không còn lay lắt cho một ngày khô hanh. Nỗi nhớ, như gặm nhấm vào người, lúc thẳng tắp như muốn xâu xé đến tột cùng, rồi lại quanh co như thể cố níu giữ lại những khoảng lặng mênh mông đến ngạt thở. Khi nhìn lại ngày hôm qua bằng trí nhớ, bằng hồi tưởng và chính tâm thức, ta nhận ra mình thật chân phương trong tấm gương thời gian. Quá khứ đã chôn giấu một loại sự thật vĩnh hằng, một sự thật chỉ có thể viết bằng hình hài của nỗi nhớ và bằng chính những khuất nẻo nơi con tim đã chôn vùi đến cùng cực của nỗi đau.

Ta cúi nhặt nhạnh một mảnh trời để rồi tưởng mình sẽ quên mất đi bao niềm thương nhớ. Đó là ký ức không hình hài thuộc về những cơn mưa đi lạc trong từng ánh nắng vàng hoe cố thiêu đốt buổi chiều rất lạ, là từng lời rên rỉ của phố mà tim của một người ở nơi này vẫn còn thấy đau như cắt ra thành từng mảnh nhỏ bên một ly cà phê quạnh vắng. Nỗi nhớ - đong đầy rồi lại cô đặc, rồi lại triền miên như những bản tình ca lúc mãnh liệt rồi lại du dương, như từng hơi thở phả vào một ngày đông tê tái.

Có những phút ta ngồi bình yên ngoài cửa ngôi nhà nhìn về một chiều mưa đầu mùa và lòng lại bỗng dưng bật khóc. Thật đơn giản, khóc vì những yêu thương chưa từng được chia sẻ lại tự mình ứa ra thật nhiều. Có lẽ rồi một con người cũng cần dựa vào ai đó để cắn vỡ những cơn đau cho đến lúc cuối cùng của sự im lặng. Để nhận thấy chính mình sẽ cần phải về đâu ngoài đó khi bình yên cũng biết mỉm cười và ngoảnh mặt bỏ đi. Ngắm từng hạt mưa đầu mà cô đơn lạ lẫm, thời gian như một giấc mơ nhưng cứ ăn sâu vào mọi suy nghĩ.

Không biết đã tự bao giờ mưa lại mang đến cho mình vô vàn cảm xúc. Những nỗi nhớ như mưa tuôn tràn rồi như một mạch đập vô thức tìm ra những ngỏ ngách để len lỏi, ngự trị trong tim. Chiều nay, Sài Gòn mưa. Mưa như tan chảy hết bao ngày khô hanh và cũng như khẽ chạm vào từng hồi ức xưa cũ, hay có lẽ mỗi khi mưa về làm người ta dễ thở và nhẹ nhõm hơn. Mưa trả lại cho ta một khoảng trời bình yên, một nốt trầm mà đã từ bấy lâu nay ta ngỡ đã chôn vùi.

Cũng như những mùa cây trổ lá, mưa - vội vàng đến rồi nhanh chóng lướt qua, để mỗi lần đi qua hai bờ nhớ - thương ta còn những thanh âm của tình khúc hoài niệm mà ngỡ đã chảy vào lãng quên. Thế giới đã thật mờ ảo và bỗng nhạt nhòa như một giấc mơ trưa, có gì đó vỡ ra trong tim như từ lâu đã khát một cơn mưa rào tới, như mong chờ một bàn tay nhẹ vỗ vào vai này.

Còn nhớ năm nào khi tuổi thơ cuộn tròn nghèo khó, mỗi lần có dịp mưa đến cả đám bạn chạy ra tắm mưa như đã đợi chờ sau những cơn nắng hạ. Mãi khi lớn lên, cuộc sống gắn với đồng ruộng với bao kỷ niệm buồn vui.

Có những phút dặn lòng chẳng thể nào quên được nhưng cuộc sống đã dạy ta cách phải từ bỏ, có những đêm giọt nước mắt chảy từ gương mặt này cho đến sâu thẳm những vách tim đã cũ, có những phút mọi nỗi niềm không thể thốt lên thành tiếng - cứ như vậy ta tự cắn nát môi mình trong đớn đau. Cuối cùng khi mọi nỗi buồn cũng học được cách chớp mắt trước bình minh. Ta hiểu, mình cần phải đổi thay để sống, mình cần phải bước đến chứ chẳng phải đứng lại để cuồng quay - ngưng thở.

Bản năng của con người là đi tìm hạnh phúc, nhưng sao với tôi giờ đã mất hẳn, trơ trọi với mọi thứ. Cái thói quen lắng nghe hơn là nói vẫn vậy, những người lạ, người quen, đứa bạn tôi vẫn luôn ở đó để lắng nghe và chia sẻ khi họ cần. Mà đúng là chỉ những khi họ cần mà thôi, những niềm vui chẳng bao giờ đến, những cái cười lấy lệ...

Những đêm như thế này quá nặng nề, chỉ có tiếng những bài hát quen thuộc, tiếng thở dài của chính mình. Một người cảm xúc cứ vơi đầy, đôi khi nhẹ tênh rồi cứ lồng lên những cơn đau.

Cứ ngỡ đã giữ được những yêu thương và nỗi đau tận cùng vào tim nhưng không ngờ nó lại bùng lên, vỡ vụn vì những lời nói, một hình ảnh thân quen. Lại đau đớn với nỗi đau của mình, lại thấy như ngày hôm qua.

Cuộc đời là những lúc nhận ra và hiểu, dù từng đắng cay hay chua chát thế nào, dù từng mất niềm tin để rồi phải tự mình trỗi dậy sau tháng ngày mất mát.
more »

Gửi người tôi từng yêu!

Posted by Unknown

Nếu tôi là anh thì tôi sẽ im lặng để giữ lấy một chút sĩ diện vốn đã còn rất ít.
Tôi luôn tôn trọng anh đến tận bây giờ, không một câu oan thán hay trách móc gì, cũng không hề buồn, suy nghĩ và luyến tiếc vì những gì đã qua. Tôi thánh thiện nghĩ rằng anh tốt và luôn tôn trọng tôi. Tại vì thực tế anh cũng không làm gì có lỗi với tôi cả, nhưng thực sự tôi cũng rất sợ khi những gì được nghe về anh, anh không như những gì tôi đã nghĩ. Không phải tôi quan tâm anh mà tôi nói ra điều này nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng anh lại là người như thế. Người mà tôi đã từng nghĩ rằng mình đã hiểu, hiểu rất nhiều, nhưng thực ra tôi không hề hiểu gì cả, dù chỉ là một chút. Tôi buồn không phải vì nhớ anh, cũng không phải tiếc nuối những gì đã qua, tôi  buồn vì mình đã quá thánh thiện khi chưa bao giờ nghĩ xấu về anh, kể cả những lúc anh sai lầm và không thành thật…
Mọi chuyện bây giờ đối với tôi đã là quá muộn rồi. Xin anh đừng cố tỏ ra mình là người “cao thượng”, và nói với mọi người rằng “Anh làm tất cả những điều đó là muốn tốt cho tôi, anh không xứng đáng với tôi, bên cạnh tôi còn có rất nhiều người đàn ông tốt hơn anh có thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Anh vẫn luôn tôn trọng và cảm phục tôi vì tôi quá tốt, anh hạnh phúc khi được quen và yêu tôi, chắc chắn trên đời này anh sẽ không tìm được ai hơn tôi…và còn nhiều hơn thế nữa”
Tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì thuộc về anh nữa (Ảnh minh họa)
Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin mấy điều nhảm nhí đó sao, tôi thuộc bài này rồi, anh nghĩ tôi ngốc tới mức sẽ cảm động à?! Nếu anh thực sự nghĩ cho tôi như vậy thì chỉ cần để trong tâm thôi tôi cũng đã cảm kích lắm rồi, không cần mang ra phơi bày và kể nể như vậy đâu, điều đó chỉ làm cho tôi khinh thường anh hơn thôi. Bạn bè tôi cũng nghĩ như tôi vậy đấy bởi vì đơn giản họ không hề ngu, họ thấy ghét anh và thất vọng về anh khi mồm anh cứ leo lẻo thế này thế kia, ra vẻ đạo nghĩa. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ im lặng để giữ lấy một chút sĩ diện vốn đã còn rất ít xót lại để bảo vệ một góc của thể diện chứ nhỉ?
Có 3 lý do để khiến tôi không mảy may một chút buồn hay đánh mất một giọt nước mắt nào trong cuộc tình này là: Một tôi không sai, thứ hai người hối hận cuối cùng không phải là tôi, ba là anh không xứng đáng với tôi. Tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì thuộc về anh nữa…Tôi chán lắm rồi, tôi cũng không muốn anh mang tôi ra kiếm chuyện làm quà với bạn bè tôi được chứ?
Nhưng thôi “Hết tình còn nghĩa” dù sao tôi cũng phải gửi lời cảm ơn tới anh đã giúp tôi hiểu nhiều điều về cuộc sống này, chỉ ít là học cách cảm thông và chia sẻ nhiều hơn về người khác mặc dù đôi lúc chẳng muốn hiểu chút nào. Cảm ơn anh đã giúp tôi nhận ra đôi khi lòng tốt, sự thánh thiện đặt nhầm chỗ chẳng có tác dụng gì cả (vô ích), cảm ơn anh vì đã giúp tôi trưởng thành hơn... Và cảm ơn anh vì đã giúp tôi hiểu ra một điều quan trọng nhất tôi không yêu anh nhiều như tôi đã nghĩ. Anh yên tâm đi tôi cũng sẽ vẫn dành cho anh một điều, tôi vẫn sẽ nghĩ anh là người tốt (chí ít là với tôi) từ đó trở về trước, còn từ giờ anh muốn xấu hay thế nào đi nữa là việc của anh... Điều duy nhất tôi có thể làm sau bao nhiêu thứ đã nghe và chứng kiến chỉ có thế thôi…
more »

Trốn chồng về quê "ăn vụng"

Posted by Unknown

Dù biết đây là cuộc tình tội lỗi nhưng tôi và anh đã không thể che giấu cảm xúc khi ở bên nhau.
Tôi năm nay 25 tuổi, đã lấy chồng được 5 năm và có một cháu trai 2 tuổi. Con trai tôi rất dễ thương và giống bố như đúc. Chính vì điều đó mà nhà nội rất cưng cháu và yêu quý tôi. Gia đình chúng tôi rất được mọi người ngưỡng mộ vì hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, lại luôn quan tâm, lo lắng cho nhau.
Chồng tôi hơn tôi 8 tuổi, anh là một người đàn ông tốt bụng và rất yêu thương vợ. Dù con tôi đã được hai tuổi nhưng anh không cho tôi làm gì hết, tất cả mọi việc trong nhà đều một tay anh gánh vác. Anh chiều chuộng tôi như một bà hoàng, chỉ cần tôi làm một việc duy nhất, đó là chăm sóc con... thế là đủ.
Còn về phía gia đình tôi ai cũng rất thương anh, coi anh như máu mủ ruột rà trong gia đình. Từ khi tôi lấy anh thì gia đình tôi cũng khá giả hơn, đầy đủ hơn. Có lẽ là do tuổi của hai đứa hợp nhau.
Phải chăng vì anh chiều chuộng tôi quá, cho tôi đầy đủ quá nên tôi đâm ra chán chồng. Anh là một người đàn ông giỏi, siêng năng, nấu ăn rất ngon và là chủ của một quán ăn gia đình. Anh làm mọi việc cho tôi có được cuộc sống sung sướng, hạnh phúc... vậy mà tôi đã phản bội anh!
Tôi đã gặp người đàn ông ấy trong dịp về nhà mẹ đẻ để giúp đám hỏi cho anh trai. Anh ấy là anh ruột của vợ anh trai tôi. Anh ít hơn tôi một tuổi và chưa có gia đình. Không hiểu sao mới gặp nhau có mấy ngày mà chúng tôi đã có cảm giác rất gần gũi...
Sau khi kết thúc đám đám hỏi cho anh trai tôi và em gái anh, chúng tôi đã có một cuộc gặp gỡ thân mật trong bí mật. Anh bảo với tôi rằng: "Vừa nhìn thấy em, anh đã có cảm xúc rất lạ" và tôi cũng không che giấu nổi cảm xúc khi nói chuyện với anh!
Tôi không thể nào quên những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi bên anh! (Ảnh minh họa)
Dù rất yêu tôi nhưng anh lại là người sống lý trí. Anh suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo và lo lắng cho tôi rất nhiều. Anh lo cho cuộc sống gia đình nhỏ của tôi và bảo rằng: "Nếu chồng em biết được mọi chuyện thì cuộc sống của em sẽ ra sao? Em còn có gia đình, hơn nữa, chúng ta cũng nên sống vì mọi người, vì gia đình của anh trai em, em gái anh. Nếu như mọi người biết được tình cảm của hai đứa mình thì chắc chắn mọi người sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta đâu".
Hai chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tìm ra phương án tốt nhất là nên rời xa nhau. Nhưng vừa xa nhau được mấy ngày, chúng tôi lại liên lạc, hỏi han nhau trong nhung nhớ... và những cuộc gặp gỡ lại bắt đầu. Vì tình yêu quá mãnh liệt nên chúng tôi đã quan hệ với nhau, trao cho nhau những cảm xúc thăng hoa, hạnh phúc. Tôi cũng không hiểu được vì sao khi ở bên anh, tôi có cảm giác rất lạ, dù thời gian ở bên anh rất ngắn ngủi nhưng tôi có được sự hạnh phúc trọn vẹn.
Chúng tôi đến với nhau được mấy ngày thì lại phải xa nhau. Anh về quê để tổ chức đám cưới cho em gái, còn tôi cũng về nhà mẹ đẻ để phụ đám cưới cho anh trai mình.
Xa anh, tôi sống như người mất hồn. Trong lòng tôi lúc nào cũng nhớ đến giây phút hạnh phúc hai đứa nằm kề bên nhau, lăn lộn bên nhau, trao cho nhau những cuộc yêu bỏng cháy.... tôi không thể nào quên được những phút giây đó.
Rồi anh cũng vô lại Sài Gòn. Và chúng tôi lại được gặp nhau nhưng anh không muốn tiếp tục cuộc tình này nữa. Anh lo cho tôi, lo cho gia đình tôi... vì thế nên anh phải quyết định rời xa, dù trong lòng anh rất yêu tôi.
Ngày anh ra đi, anh nói với tôi rằng: "Chúng ta nên dừng lại. Anh sẽ nhớ mãi những phút giây đó và sẽ đem theo nó đến suốt cuộc đời này. Cho dù sau này anh có vợ thì anh vẫn không thể nào quên được khoảng thời gian ngắn ngủi, ngọt ngào bên em!".
Còn tôi, khi quay lại với cuộc sống thường nhật của mình, tôi vẫn không thể nào quên được bóng hình anh. Nhưng rồi những lúc đối diện với chồng, nhận những cử chỉ yêu thương, quan tâm, lo lắng của chồng dành cho mình, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi thương chồng lắm, tôi thấy có lỗi với chồng rất nhiều... nhưng tôi vẫn không thể nào quên được hình bóng người đàn ông ấy!
more »

Chồng ngoại tình với em dâu

Posted by Unknown

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên nói chuyện để tôi biết. Trong 100 tin ở máy điện thoại em dâu, có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn.

Nhà tôi có 3 chị em đều có vợ có chồng. Em gái lấy chồng xa, tôi lấy chồng cách nhà ngoại 5 km, em trai lấy vợ ở chung với bố mẹ tôi. Em trai lấy vợ năm 2007, gần một năm sau đi Đài Loan, cuối năm 2012 đã về. Nhà ở mặt đường, bố mẹ lại không làm ăn buôn bán gì nên hết sức tạo điều kiện cho chồng tôi mượn để buôn bán đồ nội thất. Vợ chồng tôi nhờ bố mẹ được 3 năm. Không ngờ trong khoảng thời gian chồng tôi lên đấy làm việc, cách đây hơn 1 năm, đã có quan hệ yêu đương với em dâu.

Tôi không biết gì, bố mẹ trên đấy cũng không biết. Nhiều lúc tôi lên đấy chơi thấy mẹ cũng nói “Hình như cái Dư (em dâu tôi), không biết có trai gái gì không mà dạo này thấy nó làm dáng rồi ăn mặc đẹp lắm. Có hôm trời mưa to mà nó mặc quần trắng bốp, xách cái túi bé tí đi làm”. Tôi còn át đi “Mẹ toàn để ý cái linh tinh vớ vẩn, nó ăn mặc đẹp đi làm thì làm sao”.

Mẹ tôi với em dâu không hợp nhau, hay cãi vã, tôi nghĩ mẹ không ưa thì hay để ý vậy thôi. Chồng tôi có cách nhìn nhận và thái độ quay 180 độ với em dâu. Lúc đầu mới làm trên đó hay nói em láo, toàn cãi mẹ chồng, rất bênh mẹ tôi. Một năm trở lại, anh chỉ lên đấy bán hàng chứ không phải vừa bán vừa làm như trước, thì lại hay bênh, thỉnh thoảng đi giao hàng còn về cho cháu tôi (con em trai tôi) tiền.
Thấy vậy tôi lại mừng vì biết tính chồng rất căn cơ, chắc chắn, thế mà lại cho cháu tiền, sống thoáng hơn. Tôi nghĩ chắc do chồng ở trên đấy ai cũng quý, nhất là mẹ, nên anh “biết đều” hơn là lẽ đương nhiên. Tôi không nghi ngờ gì cho đến khi gần sinh con thứ 2.

Hôm đó cầm điện thoại của chồng vì anh mới mua điện thoại, chứ bình thường tôi chẳng bao giờ sờ đến. Tôi đã đọc được tin nhắn của em dâu nhắn cho anh, nhưng nội dung cũng chỉ là tâm sự bình thường thôi. Lúc đó tôi chỉ hỏi “Sao cái Dư lại nhắn tin cho anh thế này, anh đừng có mà vớ vẩn đấy”. Chồng tôi bảo không có gì. Nói xong lúc đó là tôi thôi chứ không nghĩ gì cả.

Có lần tôi và chồng cãi nhau vì chuyện nhắn tin, tôi vừa nói chuyện điện thoại với em dâu xong, một lúc sau máy của chồng có tin nhắn. Tự dưng tôi thấy lạ vì chồng không bao giờ nhắn tin chỉ gọi thôi. Tôi hỏi chồng ai nhắn thì chồng tôi bảo không có gì, tôi bảo đưa máy xem, anh nhất định không đưa. Tôi bảo “Có phải cái Dư không?” Chồng tôi không nói gì, cầm máy đi xuống dưới nhà.

Tôi và chồng ngủ mỗi người một giường, vì có bầu nên phải làm thêm một phòng nữa cho đỡ chật, 2 phòng đối diện nhau ở trên tầng. Tối đó chồng biết tôi giận nên lúc ngủ đã sang phòng tôi làm lành. Anh có nhận là Dư nhắn tin để hỏi số điện thoại của chồng nó (lúc đó em trai tôi chưa về) và bảo với anh đừng nói cho tôi biết. Tôi bảo số của chồng nó vẫn số cũ mà không biết thì ai biết mà hỏi, nếu mất số thì hỏi tôi cũng được sao phải giấu.

Lúc đó tôi nghĩ, chắc vợ chồng nó lại giận nhau, dù ở xa đứa cũng không hòa hợp được, hay giận dỗi, tức giận chắc lại xóa số của chồng, giờ xin lại. Tôi hỏi chồng tin nhắn đâu, anh nói xóa rồi. Tôi tức nhưng cũng cho qua dù có cảm giác không bình thường. Đến ngày đầy cữ con, không vào ngày nghỉ, anh bảo em dâu nghỉ để lên nhà tôi làm cơm, bảo tôi gọi điện nói em dâu nữa, tôi cũng gọi.

Hôm đó em dâu nghỉ làm, chồng tôi rất vui vẻ. Tôi ở trong phòng, lúc mọi người ăn uống gần xong, Dư có lên phòng tôi khoe “Ở dưới kia anh Minh (tên chồng tôi) cứ bắt đi pha nước nên kệ, đi lên đây chơi” với thái độ rất gần gũi. Tôi hơi ngạc nhiên vì dù ở nhà, anh cũng không dễ dàng sai ai như thế, nếu có sai cũng chỉ là cô em gái, thế mà lại sai em dâu.

Tôi nghĩ vậy, chỉ cười, không nói gì rồi tự trấn an chắc anh em thân thiết thôi, không có chuyện gì được. Còn một vài chuyện nữa làm tôi nghi ngờ, không bao giờ có thể nghĩ chuyện đó xảy ra. Tôi tin chồng hoàn toàn vì tính anh rất khô khan, thực tế, suy nghĩ rất chín chắn nên chuyện đó không thể nào có được. Hết tháng 1 âm năm nay, chồng đi Lào làm vì cửa hàng phải trả cho em trai.

Tôi chuẩn bị hết các thứ cho chồng đi, động viên anh sang đó chịu khó làm còn nuôi 2 con. Từ trước tới giờ chuyện làm ăn của anh tôi không hỏi đến, tiền nong anh giữ két, tôi không biết chồng làm được nhiều không, có bao nhiêu tiền. Mặt khác tính anh rất chi ly, tôi đi làm công ty một tháng có mấy triệu, cứ tiêu hết tôi bảo anh đưa thêm. Tôi không liên quan đến công việc của chồng, mỗi khi đưa tiền cho tôi mà anh còn kêu tiêu ít tiêu nhiều.

Tính anh chắc chắn thế, tôi nghĩ để anh giữ tiền còn chắc hơn. Với lại, vợ con còn tính toán thế thì làm gì có chuyện vớ vẩn kia. Giờ tôi mới biết hoàn toàn không thể tin được khi em trai tôi lên nhà nói chuyện. Nó nói đã biết lâu rồi, đã tha thứ cho vợ 1, 2 lần khi bắt gặp tin nhắn chồng tôi gửi cho. Em trai tôi đã hỏi, nói chuyện trực tiếp với chồng tôi, anh không nhận, nói là nhắn tin nhầm.

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên đã nói chuyện để tôi biết. Từ hôm em trai tôi nhận được tin nhắn đó đã giữ điện thoại của vợ, nhưng không thiếu gì cách liên lạc. Trong điện thoại của em dâu còn xem được nhật ký liên lạc, trong 100 tin nhắn thì có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn. Em dâu giải thích chỉ là anh em tâm sự, còn cái tin nhắn em trai tôi đọc được là do nhờ chồng tôi nhắn như thể để thử xem em trai tôi còn yêu vợ không. Rồi cứ chối quanh, có lúc lại nói “anh Minh thích em thì thích chứ em không thích, em vẫn yêu anh”. Vậy là trong lời nói đã thấy mâu thuẫn rồi nhưng em dâu tôi vẫn nhất định không nhận.

Chồng làm ăn nhờ trên nhà tôi mấy năm, khi đi sang Lào cũng chưa 1 lần gọi về hỏi thăm bố mẹ tôi thế nào. Em dâu tôi đều biết chuyện, lưu cả 2 số điện thoại Việt Nam và số nước Lào của anh. Toàn bộ tin nhắn và các cuộc gọi đều trong giờ làm việc của em dâu. Chắc các bạn nghĩ tôi ngu ngốc lắm đúng không? Tôi ân hận vì mình quá ngu ngốc và dễ dãi. Tôi đã gọi điện, nhắn tin cho chồng về nhưng anh không về, nói dối tôi phải còn xin hộ chiếu mới về được, thực chất là để có thời gian liên lạc với em dâu đối phó, quyết chối chứ không nhận.

Tôi nhắn tin cho chồng là “Tôi không ngờ anh lại là người như thế. Giờ tôi không biết nói thế nào với anh nữa. Tôi nói vậy chắc anh biết. Anh về đi rồi giải quyết”. Tôi không nói rõ chuyện gì, nếu thực sự chồng không có gì thì phải gọi ngay để hỏi chứ không thể lặng im không hỏi cũng không nhắn lại gì cả. Tôi gọi điện đến lần thứ 5 mới nghe. Nếu tôi nói từng chi tiết để chắc chắn rằng 2 người đó có quan hệ thì rất dài, nói vậy chắc mọi người đều biết như thế nào rồi.

Giờ tôi lo lắng nhất là khi cả 3 gia đình biết chuyện sẽ đón nhận thế nào, bố mẹ tôi sẽ ra sao. Tôi khổ tâm, thương 2 đứa con nhỏ của mình nữa vì chắc chắn tôi sẽ ly hôn rồi. Tôi thực sự đau đớn và mệt mỏi, dù trước mặt mọi người vẫn phải tươi cười.
Hường
more »