Truyện Ngắn Nỗi đau của gió

Gió... không biết tại sao vô hình... càng không biết tại sao phải phiêu du... đã từng thấy mình phiêu lãng... thả trôi trong cái bồng bềnh của hạnh phúc... rồi quyện lấy... thấm thía những niềm đau... cạn khô nước mắt và hi vọng... dịu dàng vuốt ve mọi thứ... rồi... cuồng nộ cuốn đi tất cả... rít từng tiếng ai oán... ai hiểu... ai thấu...

Thay cho nước mắt... Gió gào thét... cho riêng mình... chỉ Gió hiểu... Gió lướt mình trên mặt hồ... soi mình trong bóng nước... nhưng... chẳng thấy gì... Gió có tồn tại không... Gió hình dáng không... Gió có trái tim không... 

Gió nhẹ bẫng... tưởng chừng trống rỗng ... nhưng lại chất đầy những ưu phiền... bởi vô hình... nên nước mắt không màu... bởi vô hình... hồn rạn vỡ cũng chẳng ai hay... tất cả đều trách Gió vô tình... đến rồi đi... vội vã... bỏ lại đằng sau tả tơi lá rụng... hoa tàn... cỏ úa... Mây buồn thành mưa thấm đất... còn Gió buồn... biết thành gì... biết thấm vào đâu đây...

Không biết từ bao giờ cứ luôn khóc bằng tiếng cười... cứ bước đi... đi mãi... để trốn chạy nỗi đau... sự ràng buộc... có nói gì... có làm gì cũng không ai hiểu... trái tim... nó bằng gì vậy... nó không phải bằng đá như người ta nghĩ đâu... đừng vì Gió vô hình mà người ta vẽ lên những hình thù kì quái về Gió... Gió thuộc về Gió... là của Gió.... Gió là Gió mà thôi... 

Những lúc mệt mõi... chán nản... cuộc sống đầy những thăng trầm... sao không chia sớt bớt cho nhẹ lòng... không... Gió vẫn đủ sức chịu đựng... đau nhiều rồi... thêm nữa cũng không sao... Chỉ cần một chút gì đó ấm áp trong lòng... để biết rằng Gió vẫn là Gió... vẫn còn tồn tại... vì nhiều thứ... nhiều thứ...

Lại cái cảm giác sợ... đâu có ai muốn sống mãi với nỗi đau... ai mà chẳng khát khao hạnh phúc... huống chi là Gió... thật sự rất muốn biết phải sống như thế nào mới gọi là được... 

Ước gì được ngủ một giấc thật dài... chẳng bao giờ thức dậy nữa... khỏi phải cảm nhận mọi thứ nối tiếp của quá khứ... ước gì một lần được trống rỗng... được lãng quên... để sống mà không bị cho là quá khứ ám ảnh... là bám riết một niềm đau để than, để kể... đã cố gắng nhiều rồi... đã làm những gì có thể... đã từng đánh đổi bằng cả hơi thở... cả máu... nước mắt... mà được gì... được gì ngoài những vết thương... Không hiểu...

0 comments: