Truyện Ngắn Chàng thủ môn của tôi

Đại hội sinh viên toàn quốc nơi mà các sinh viên được giao lưu học hỏi và trên hết đây là nơi thể hiện tình yêu của mình với thể thao,không khí của đại hội rạo rực lên bởi trận đấu bóng đá mở màn của trường đại học đăng cai tổ chức tại sân vận động bách khoa
Sau khi đọc hết bài diễn khai mạc của đại hội thể thao sinh viên toàn quốc lần thứ 4,các cầu thủ của hai trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội và Đại Học Hồ Hồng Bàng cùng bước ra sân tranh tài
Tuýt…
Sau hồi còi phát bóng của trọng tài các cầu thủ hai đội nhanh chóng tỏa đi những vị trí đã được phân công từ trước
Những đường bóng nảy nửa của hai bên,khi va trạm liên tiếp xảy ra thể hiện tinh thần chiến đấu quyết liệt của hai đội
Phút thứ 35,đội Đại Học Bách Khoa Hà Nội phạm nỗi tại vòng cấm địa,đội Đại Học Hồng Bàng được hưởng sút pen-na-ty
Mọi khán giả trên khán đài B nơi có sự xuất hiện của cổ động viên ĐHHB reo mừng vì cơ hội ăn bàn chưa bao giờ gần đến thế,trái ngược với tâm trạng đó tại khán đài B cổ động viên của trường ĐHBK vô cùng lo lắng khi bên đối thủ được hưởng quả sút phạt 11m,mọi người mím chặt môi trông chờ vào thủ môn của họ
Cầu thủ số 7 đối mặt với thủ môn mang số 12 của trường ĐHBK,anh là thủ môn giỏi của trường được mọi người kì vọng rất nhiều vào đại hội lần này
Tuýt…
Tiếng còi cất lên cầu thủ số 7 của ĐHHB lấy đà chạy lên sút bóng nhắm thẳng góc phải,một góc xa của khung thành một pha sút chắc ăn bàn nếu không phải thủ môn giỏi thì không thể nào bắt được
Quả bóng bay thẳng đi,với lực bay nhanh khủng khiếp
Vù….bộp….
Nhanh chóng thủ môn bay người chặn bóng,anh chặn dùng một tay chạm được vào bóng
Do cú sút mạnh bóng đập tay rồi nảy ra ngoài
-Ồ…..ồ….ồ….!!!
Mọi người trên khán đài trầm trồ khen ngợi pha bắt bóng tài tình đó,nhưng sóng gió vẫn chưa trôi qua khung thành,sau khi sút hỏng các cầu thủ của ĐHHB tràn lên nhằm sút bồi thêm nữa để có được bàn thắng dẫn trước,các cầu thủ của ĐHBK cùng trở về khung thành hỗ trợ phòng thủ với hậu vệ.
Cầu thủ số 7 vằ sút hỏng là người đứng gần quả bóng nảy ra nhất,anh nhanh chóng định thần lại lao tới quả bóng sút thêm một lần nữa
Bộp…
Lại một lần nữa bóng rời chân bay đi,nhưng thủ môn đã kịp nhỏm người dậy lấy chân cản phá thành công,bóng rời đi đến cầu thủ Bách Khoa vội vàng phá ra hết đương biên dọc
Tình huống sóng gió đã trôi qua,các cầu thủ quay lại cười và khen ngượi thủ môn của mình
-Bắt tốt lắm Quý!!!
-Không tin được hai pha sút lại không ăn được…!!!
-Ha Ha!!!Phản sạ của nó bá đạo mà!!!
Chàng thủ môn tên Quý ấy cười xua tay
-Cảm ơn!!!Mà còn đứng đây à?Lên lấy lại bóng đi chứ!!!
Tất cả bắt đầu rời đi tranh cướp lại bóng,còn Quý đứng dưới khung thành nhìn lên khán đài nơi đó có người mà anh hằng yêu mến
Ánh mắt hai người họ gặp nhau,cô gái ngại ngùng đỏ mặt mỉm cười với anh
Cô là Liên,học tại trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội,hai người họ gặp nhau cũng trong buổi đá bóng của hai trường diễn ra,hai người gặp nhau và yêu từ lúc nào không hay
-Vào….!!!
Các cổ động viên của trường Bách Khoa reo lên vui mừng khi từ một pha phản công sắc sảo tiền đạo của họ đã ghi bàn mang về bàn thắng dẫn trước,các cầu thủ Bách Khoa ăn mừng với nhau
Bị dẫn trước,hiêp hai cầu thủ ĐHHB chủ động đẩy cao đội hình tìm kiếm bàn gỡ hòa nhưng do sự phòng thủ kiên cường và sự xuất sắc của thủ môn ĐHBK đã khiến các cơ hội không thể chuyển thành ban thắng
Trọng tài nhìn đồng hồ thổi còi kết thúc trận đấu giữa hai trường,phần thắng lợi thuộc về ĐHBKHN với tỉ số siết sao 1-0
Mọi người rời khỏi sân bóng với tâm trạng khác nhau vui,buồn,tức giận….về trận đấu vừa diễn ra.Sau buổi đấu Quý vội vàng đến gặp Liên cười cười nói:
-He he!!!Thấy anh bắt hôm nay thế nào!!!
Liên cười đáp:
-Cũng được!!!
-Cái gì?Cũng được thôi á???-Vừa nói vừa lau mồ hôi trên mặt
-Hi hi!!Em nói đùa đấy!Anh làm thủ môn hay lắm!!!
Quý cười hì hì rồi cùng cô sáng bước đi trên đường,hai người nói chuyện với nhau vui vẻ
về cuộc đá bóng
-Cứ đà này đội của anh vô địch là cái chắc!!!
-Còn lâu!Trường em mới là đội vô địch!!!
Vừa nói Liên vừa lườm người yêu của mình,cô yêu đội bóng của trường mình và tự hào về điều đó,trường của cô năm nào cũng vào được chung kết nhưng chưa lần nào vô định,lần này các câu thủ đã quyết tâm, mang lại chiếc cúp danh giá về cho trường
-Không!!!Trường anh mới vô địch!!!He he!!!-Quý đáp
-Hừm!!!Cứ đợi đấy!!!Tiền đạo trường em sẽ cho anh vào lưới nhặt bóng!!!
-Ha ha!!!Thật hả? Cá không?
-Em không thích cá cược!!!
-Sợ rồi à?Hay em không tin vào các cầu thủ trường em?
-Ưm…!!!Không phải!!!Thôi được!!!Thế anh muốn cá cược gì nào?
Quý cười đắc thắng
-Thế này nhé!!!Nếu đội anh thắng!Mỗi tối em phải nói một trăm lần “Em yêu anh”!!!chịu không?
-Còn nếu em thắng?
-Thì ngược lại!!Anh sẽ nói một trăm lần “Anh yêu em”!!!!
-Hừm…Lợi cho anh quá ha!!!
-He…he…!!!Cá chứ!!!
-Thôi được!Em cá với anh đó!!!
Tuy đã đạt được mục đích nhưng Quý muốn trêu thêm
-Anh sợ lúc thua em lại…!!!
Chưa nói hết câu Liên càu nhàu
-Anh không tim em hả?Nếu vậy chúng ta ngoắc tay nào!!!Dù sao đội bóng trường em nhất đinh sẽ giành chiến thắng!!!
-Tự tin thế?He he!!!Chuẩn bị nói một trăm lần “Em yêu anh” đi!!!
-Để xem!!!hi hi!!!
Rồi hai người ngoắc tay nhau cá cược.Và rồi chẳng biết trời sai quỷ khiến thế nào hai trường của họ gặp nhau trong trận chung kết giải bóng đá đại hội sinh viên toàn quốc,trước khi thi đấu hai người gặp nhau vẫn thao thao bất tuyệt về đội bóng trường mình sẽ dành chiến thắng,nhưng lần này trong lòng Liên có những cảm xúc lạ thường,bất an trước khi trận đấu sắp diễn ra,có lẽ do trận đấu trùng đúng ngày sinh nhật của cô lên mới có cảm giác lạ này.Cô sợ đội bóng của mình thua thì sẽ hưởng một buổi sinh nhật buồn bã không trọn vẹn,nhưng cô cũng sợ anh đội của anh thua sẽ khiến anh chán nản vì đội bóng kì vọng vào anh rất nhiều.Ôi giá như hai trường đừng gặp nhau vào trận chung kết này thì thật tốt biết mấy.
Những băng rôn khẩu hiệu và những vỏ chai cocacola uống hết làm vật cổ vũ khung cảnh nhộn nhịp đậm chất sinh viên
Rầm…rầm….rầm….
Những ân thanh mà những chai nhựa đập vào nhau rộn ràng,tiếng người nói với nhau râm ran như hâm nóng cho sân vận động
Hai đội ĐHBKHN và ĐHQGHN bước ra sân chào khán giả đến cổ vũ,khung cảnh trở lên yên lặng khi lễ chào cờ diễn tất cả sinh viên và cầu thủ đứng nghiêm trang hát bài quốc ca đáng tự hào của dân tộc
Sau khi lễ chào cờ kết thúc mọi âm thanh rộn ràng lại rộn lên,trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu
Những đường bóng sắc sảo của hai đội tao ra làm cho những khán giả trầm chồ thán phục càng cổ vũ hơn nữa.Cơ hội cứ lần lượt trôi qua trước khung thành của hai đội làm cho mọi người tiếc nuối,để rồi sau hai hiệp chính và hiệp phụ trôi qua mà không có bàn thắng nào được ghi cả hai đội bước vào loạt sút 11m cân não, đầy may rủi.
Chia lượt đá xong cầu thủ lần lượt đi đến thực hiện cú sút của mình.Hai lượt sút cầu thủ hai đội đều thực hiện thành công,nhưng đến lượt thứ ba cầu thủ của ĐHBK sút hỏng khi để cho thủ môn ĐHQGHN bắt gọn trong tay,làm cho cổ động viên trường ĐHQG reo mừng trong đó cũng có Liên cô vui mừng khi đội của mình đang có lợi thế
Rồi anh bước ra với tâm lí lặng lề nếu không bắt được quả này,đội bóng của anh sẽ gặp bất lợi lớn
Bộp…binh….
Cầu thủ ĐHQGHN sút bóng,bóng đi tầm thấp nhưng hiểm và anh đã đoán sai hướng bóng,khi nhỏm người dậy đã thấy bóng nằm gọn trong lưới rồi,cổ động viên trường ĐHQGHN càng vui mừng hơn nữa khi chiến thắng dường như đã lắm chắc trong tay Liên nhún lên reo mừng hét lên vui sướng đến tuột độ,nhưng rồi khi gặp ánh mắt buồn bã của anh cô vội kìm lén không dám chung vui với mọi người
Đến lượt thứ tư cầu thủ Bách khoa thực hiện thành công,rồi đến lượt cầu thủ ĐHQG thực hiện
Bộp…binh…
Cút sút tầm cao đi mạnh và căng cho dù anh đã cố gắng hết cỡ nhưng không thể chạm tay vào bóng,nhưng may mắn bóng chạm xà bật ra ngoài,cổ động viên Bách Khoa như được hồi sinh reo hò hết cỡ,khi cơ hội chiến thắng vẫn còn,trái lại bên khán đài kia không khí tiếc nuối bao trùm
Lượt thứ năm cầu thủ sút phạt của Bách Khoa thực hiện thành công,tất cả chỉ còn trông đợi vào thủ môn của họ,ánh mắt tất cả hướng về cầu môn ấy,nín thở chờ đợi giây phút quyết định của trận đấu.
Anh đứng trước khung thành đăm chiêu xuy nghĩ không biết cầu thủ đội bạn sẽ sút bóng vào đâu?Bên trái hay bên phải?
Bộp…cạch…
Đang phân tâm suy nghĩ bóng đã sút đi,giật mình chưa kịp làm gì thì bóng rơi ngay trước mặt
Bóng lần nữa dội xà bay ra,cầu thủ ĐHQG vừa sút hỏng quỳ xuống ôm đầu tiếc nuối,còn cầu thủ ĐHBK reo mừng chạy lại khung thành chia vui với anh,định thần lại anh mới biết đội bóng của mình đã giành chức vô địch
Liên đứng trên khán đài thẫn thờ không tin được lại một lần nữa đội bóng của cô không dành được chức vô địch,cô khóc uất ức những bạn gái bên cạnh cũng khóc theo,không thể tin được chức vô địch chỉ còn cách một bước chân nhưng lại để nó vụt mất
Anh vội vàng nhìn cô,nước mắt của cô ấy cứ tuôn rơi bỏ chiếc băng rôi trên trán ghi “ĐHQGHN vô địch” chạy ra khỏi sân cất tiếng khóc tức tưởi,anh vội rời chạy đuổi theo chẳng cần đến lễ trao giải cho nhà vô địch.
Đuổi theo cô trên tay còn cầm một cuốn sổ mà anh mất nhiều công sức làm,để tặng cho người con gái ấy nhân ngày sinh nhật cô
-Liên…Liên…!!!Khoan đã!!!
Vội cầm lấy tay cô nhưng bị vùng ra,giận dỗi:
-Anh đi đi!!!Anh xấu lắm…xấu lắm…hức…hức….!!!
-Ơ!Anh có làm gì đâu?
-Hức….hức….hức….!!!
-Thôi nào đừng khóc!!!
Mặc cho những lời an ủi của anh,cô vẫn khóc,nỗi uất ức trong lòng quá lớn,cô không muốn gặp anh lúc này cho dù biết anh không hề có lỗi.
-Em không muốn gặp anh lúc này!!!Anh đi đi!!Đi hưởng chiến thắng của anh đi!!!Hức…hức….hức….!!!
-Thôi mà đừng khóc!Xem nè anh đã làm cái này tặng cho em nhân ngày sinh nhật!!!
Vừa nói vừa đưa quyển sổ ra,nhưng cô gạt ra nói:
-Em muốn ở một mình!!!Hức…hức….hức….!!!
Cô chạy đi qua một ngã tư.Có tiếng hét lớn cất lên
-LIÊN…..!!!
Bộp….
Binh…..rầm…..
-Á…á….á…!!!
Bỗng có ngươi xô cô từ phía sau,cô ngã xuống đường vội quay lại thấy anh đang lằm bất động,máu từ người anh trào ra loang ra cả một vùng.Hốt hoảng vội vàng trở lại,thấy miệng anh trào ra máu từng đợt,mắt vô thức lờ đờn rồi nhắm nghiền lại.
-Anh….anh….anh…!!!!
Cô cất tiếng gọi anh,nhưng đáp lại chỉ là sự nhốn nháo của người dân.
-Không….không….KHÔNG!!!!
Anh vẫn lằm đó bất động mặc cho cô có gọi tên hay lay người thế nào đi chăng nữa nhưng anh mãi mãi im lặng.Dòng máu đỏ loang ra ướt đẫm quyển sổ của anh đã làm bằng cả trái tim mình để tặng cô nhân ngày sinh nhật.
-Anh tỉnh lại đi!!!Đừng làm em sợ!!!Hức…hức….hức….!!!Em yêu anh!!!
Cô gục vào lòng người con trai đó gào khóc thống khổ,chỉ vì một chút hờn dỗi của cô đã làm anh chết bởi tai nạn giao thông
Vài tháng sau.
Vù….bộp…
-Đây…đây…đây nè!!!
-Chuyền qua!!!
-…..
Cô nhìn những cầu thủ của trường đang tập luyện với nhau để chuẩn bị cho cuộc giao lưu giữa trường cô và trường Bách Khoa Hà Nội,các cầu thủ quyết tâm tập luyện để đòi lại món nợ thua trận tại cuộc đại hội sinh viện ấy,nhưng bây giờ đối với cô đã không còn quan trọng nữa.Lặng lẽ cầm quyển sổ trong lòng,quyển sổ còn dính máu đã khô,cô dở ra những hình ảnh kỉ niệm của cô và anh đi chơi tại các công viên của thành phố,tấm ảnh mà cô và anh dựa vào nhau nở nụ cười hạnh phúc còn nhạt nhòa bởi máu làm cô trạnh lòng.Ngày mà anh gặp tai nạn vẫn còn quay cuồng trong tâm trí cô,cô dằn vặt rất nhiều và “Giá như” ngày đó cô không vô cớ nổi khùng với anh thì đã không gây ra việc đau lòng này,tất cả đã quá muộn,những tấm hình được dán vào quyển sổ bây giờ chỉ là hoài niệm đẹp đẽ của cô và anh.
Cô trở về phòng của mình,căn phòng im lìm lặng lẽ càng lam cô đau khổ cầm quyển sổ của anh khóc rưng rức
Trời đã chuyển về đêm,cô cầm chiếc điện thoại của mình bấm số anh gọi
Tút….tút….tút…
Những tiếng túi kéo dài lão lề khiến trái tim cô đau nhói,tuy anh không nghe máy,nhưng cứ mỗi tối cô lại cầm điện thoại của mình gọi cho người con trai mà cô đem lòng yêu mến
-Em yêu anh….!!!Em yêu anh….!!!Em yêu anh….!!!Hức….hức….hức…!!!Em yêu anh!!!hức…hức….hức….!!!!Em…y…hức….hức…hức…!!!
Cô gọi cho anh như đang thực hiện lời hứa trước đây với anh,nhưng được nửa chừng cô gục xuống giường khóc đau khổ trách bản thân mình,nhưng giờ nó giúp cho cô được gì đây?Đây sẽ mãi là viết gợn trong lòng cô,cô sẽ không bao giờ quên được hình ảnh đó,hình ảnh anh và cô đi chơi và vụ tai nạn khủng khiếp chia lìa cô và anh mãi mãi
“Tôi sẽ không bao giờ quên anh!!và nỗi đau này chỉ vì một chút hờn dỗi tôi đã khiến người con trai của tôi đã ra đi mãi.
Giá như!!!bây giờ tôi chỉ muốn có hai từ “Giá như” trong cuộc sống của mình thì đâu có chuyện đau lòng như vậy!Nhưng đã quá muộn màng!Tôi yêu anh!!!Vì anh mãi là….CHÀNG THỦ MÔN CỦA TÔI!!!”
____Hết____

0 comments: