Truyện tình yêu Em đủ lớn để yêu anh chưa?

Gi lê đen, sơ mi trắng. anh ta về nhà vào lúc 3h sáng.
… 2h45 phút nó ngái ngủ gạc mấy quyển sách sang 1 bên và ra ngoài ban công hóng gió, chẳng là ngày mai nó thi học kì, dành thức khuya gạo bài cho thuộc. tiếng lách cách từ phòng bên cạnh, h này chung cư còn có người ra vào ư? mà nó nhớ cái phòng sát bên mới có người chuyển về….tò mò, nó nhón chân di chuyển từ từ, khe khẽ mở cửa nhà và nhìn ra ngoài: áo gi lê den và sơ mi trắng, 1…
chàng trai vs cái dáng người cao và chuẩn như 1 model trong các tạp chí thời trang…nó ngây ra ngắm cho dến khi ánh mắt của người ấy dột nhiên quét về phía nó….nó lầm bầm: trời ạ, đôi mắt màu hạt dẻ đẹp nhất mà nó từng thấy. sau vài giây xốn xang vì con người xa lạ, nó nhanh chóng phát hiện ra hiện tại nó là kẻ nhìn trộm. con bé lập lức đóng cửa và chui tọt vào phòng….giữa 1 đống gấu bông và gối ôm, nó dần dần chìm vào giấc ngủ, linh hồn con bé cứ bay lung tung xung quanh cái hình ảnh áo gi lê den, sơ mi trắng và về nhà vào lúc 3h sáng!
Nó ôm ấp cái hình ảnh của anh ta đến khi mẹ nó hốt hoảng đánh thức nó dậy:
- Y LI, con bị trễ h thi bây h. dậy mau!
Nó mở bừng mắt, vội vàng chạy vào nhà tắm, thay bộ quần áo và quơ cái cặp phóng ra khỏi nhà…trước khi rời khỏi hành lang chrung cư, nó vẫn cố ngoái dầu nhìn về căn phòng sát bên nhà nó – cánh của vẫn còn khép chặt.
…hú hồn cho nó, bài thi đã được hoàn thành tốt. Đang thơ thẩn dưới sân trường, tâm hồn nó lại bị giật ngược trở lại bởi cái phát vào vai đau điếng của nhỏ bạn:
- này, mày sao thế hả?
nó chớp chớp mắt:
- chắc tao bị tiếng sét ái tình mày ạ…
con bạn im lặng vài giây rồi bật ra cười khinh khích:
- ai, ai làm mày bị sét dánh hả?
nó lừ mắt, kể lại chuyện hôm qua. con bạn gật gù:
- nghe mày kể thì hắn ta có vẻ đẹp trai nhỉ? 3h sáng, h ấy mới về nhà thì….
- thì sao hả mày?
- chắc cũng làm việc gì đó mang hơi hướm ăn chơi lắm dây!
nó lè lưỡi: – ý mày là sao
con bạn nhún vai: – 3h sáng mak`! xem nao`, anh ta có thể phục vụ trong quán bar hay…làm 1 Bartender chẳng hạn!
2. Gi lê den, sơ mi trắng. những diều thú vị nho nhỏ
nó ôm cái cặp lếch lên từng bật cầu thang…khổ, ở chung cư nhiều tầng chi không biết, đúng là ở cái thành phố dất chật người dông này mọi thứ khó khăn thật. nó liếc sang nhà bên cạnh- cửa mở he hé….nó khấp khởi mừng mà cũng chẳng biết lí do vì sao mình lại mừng, có lẽ nó hi vọng gặp lại anh ta 1 lần nữa………
- Ba mẹ, con về rồi đây! – nó dõng dạc chào…chợt dể ý thấy nhà mình mọc thêm ra 1 đôi giầy, nó bước vào và hỏi:
- nhà mình có khách ạ….
Ơ ơ, nó mở to mắt khi thấy người khách dang ngồi đối diện với pa mẹ nó, nhìn về phía nó là người con trai hôm qua….không sai, cái dáng người cao và đôi mắt màu hạt dẻ…
Ba mẹ nó tươi cười giới thiệu:
- Đây là anh Luân, vừa chuyển tới ở sát nhà ta, anh ấy là sinh viên Đại học Luật đấy con.
Nó ngượng nghịu ngồi xuống cái ghế bên cạnh: – dạ….
- Còn đây là Y LY con gái bác, mới học lớp 10 thôi…
Anh ta gật nhẹ dầu, khóe môi hơi miểm cười….nó nhủ thầm ” đúng là người dẹp, cười cũng đẹp…mà sao dù cười trông anh ta vẫn cứ buồn buồn thế nào ấy?! ”
Mẹ nó có vẻ rất hào hứng khi nói chuyện với anh, mẹ còn dặn:
- bác nhờ con có gì kèm cặp cho em nó…từ nay chúng ta là hàng xóm, tối lửa tắt đèn có nhau.
Mẹ nó mọi hôm khó với tụi con trai lắm cơ, mà sao hôm nay dễ chịu vậy, không lẽ…mẹ cũng thích người dẹp trai. nó cười thầm trong bụng với cái ý nghĩ vớ vẩn ấy.
Khi anh xin phép ra về, mẹ nói: – con sang nhà xem anh Luân có cần giúp cái gì không, con trai mà phải dọn nhà 1 mình khổ lắm.
Nó vâng dạ rồi lót tót theo sau anh…
Những tưởng phòng anh sẽ bừa bộn lắm cơ, nhưng không – chúng sạch sẽ, tươm tất còn hơn phòng của nó. căn phòng đơn giản vs cái giường màu trắng, dồng hồ treo tường màu đen,…v…v…
Nó bối rối hỏi:
- anh có cần phụ gì không ạ?
anh lắc đầu…. nó phát hiện ra, a là người ít nói.
- vậy….e về nha anh….
A vẫn iêm lặng, chỉ khẽ gật dầu thôi….hình như, anh khó gần hơn nó tưởng.
*******************
Nó học buổi chiều, chỉ có hôm nọ thi vào buổi sáng….bình thường nó vẫn làm bài tập sau khi đã ngủ no nê và ông mặt trời đã cáu bẵn hơn nên ngoài trời nắng rát. Nó vân vê mãi 1 bài toán khó, nếu nó suy nghĩ nó sẽ làm được….chỉ là nó muốn gặp ” gi lê den, sơ mi trắng “….à ừ, nó sẽ sang nhờ a giải hộ nó bài toán, tranh thủ…ngắm anh luôn.
- Y LY, làm gì mà cười tủm tỉm thế con?
Nó thoáng giậc mình rồi giả bộ thở dài:
- bài này khó ơi là khó mà con giải mãi không ra, giá mà có ai đó học giỏi để con hỏi bài mẹ nhỉ?
mẹ nó suy nghĩ giây lát rồi nói
- Con sang nhờ anh Luân xem.
Được lời như mở cờ trong bụng, nó cười tươi rồi phóng vèo ra khỏi nhà…. Vậy nhưng khi dứng trước nhà a, nó lại thấy hồi hộp kinh khủng…nếu nó làm phiền a thì sao, nếu a không chịu tiếp nó thì sao…trong khi dầu nó nghĩ vậy thì tay nó đã kịp nhấn chuông cửa….
Vài phút sau, cánh cửa lách cách mở ra. Anh xuất hiện…
- Anh ơi, anh giải giúp em bài toán được không ạ…
Anh gật dầu và mở cửa cho nó. Trong khi anh giảng cho nó thì nó lại để tâm trí nó ở dâu đâu, nó mãi ngắm anh….xem nào, mái tóc den phủ dài quá mắt phải, sóng mũi cao, mắt màu nâu hạt dẻ hút hồn…..hix, anh dẹp hệt như mấy nhân vật truyện tranh mà nó hay đọc.
- hiểu chưa em?
Tiếng anh hỏi làm nó giậc mình. nó gật dầu đại khái:
- dạ dạ…………..
Anh dứng dậy, pha cho nó 1 ly sữa….và cầm 1 tách cà phê cho mình.
Nó nhút nhát nhưng dặn phòng phải lấy can dảm dể tìm hiểu về anh, nó hỏi:
- dạ….hôm nọ e thấy a về nhà lúc 3h sáng….
- ừ, a làm bartender!
… con bạn nó linh ghê, đoán dúng hết rồi! – nó nói thầm
- dạ…..a học năm mấy rồi ạ:
- Năm hai!- còn gì nữa không em? – anh nhìn xoáy vào mắt nó.
Nó vội vã cúi dầu và nói:
- dạ thôi anh….e về….
- ừ
Trước khi ra về, nó ngoái lại và cố nói:
- nếu có chuyện gì e có thể dến phiền a dược không?
- ừm….
Chỉ có vậy mà nó cười tươi rói như hoa nở từ khi rời khỏi nhà anh cho dến tận khi đi ngủ
……………..
Thi học kì xong vỏn vẹn 1 tuần là Noel. mối quan hệ giữa anh và nó có tiến triển hơn khá nhiều: mỗi sáng nó hay qua nhà a, a im lặng còn nó tíu tít kể với anh dủ thứ chuyện trên trời dưới dất, dù chỉ như vậy nó cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
1 buổi sáng như thường nhật, a ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen còn nó thì thu lu trên cái giường màu trắng….hôm nay trời mưa! sắp noel mà nó chưa nghỉ ra gì để tặng a, nhìn khắp căn phòng nó phát hiện ra: mọi thứ đều mang cái vẻ trầm buồn và hơi tối…nó quyết định sẽ tặng 1 món quà mang lại chút ấm áp cho căn phòng của a.
- này, a có thích 1 cái gì dó dáng yêu hay ấm áp chẳng hạn?
Nó hỏi, anh hơi nhướn mày, ánh mắt hơi ánh lên rối tĩnh lặng trở lại:
- ừm, có lẽ!
…..
- mày dịnh tặng hắn cái này ak`? trời ạ….- con pạn tròn mắt.
- thì sao, anh cũng nói là ” có lẽ ” sẽ thích rồi mà…
con bạn thở dài, nhìn chăm chăm vào mắt nó:
- mày yêu hắn à?
nó đỏ mặt – ừ.
- này nhé, nói không phải cố ý làm mày buồn nhưng mày và hắn quá khác biệt. hắn 22t và hắn dẹp trai, mày 16t và mày là dứa con gái bình thường so với những dứa con gái xung quanh hắn, hắn trưởng thành và sành sỏi còn mày trẻ con hơn cả cái tuổi 16…………………..
nó nhăn mặt, xua tay ra hiệu cho bạn ngừng lại:
- thôi thôi, dù tao dơn phương cũng được.
- ừ tùy mày, mày dúng là ngốc!
************
nó bước lên thềm cầu thang. thấy a đang dứng khóa cửa nhà, chắc chuẩn bị đi làm, hix…gi lê den, sơ mi trắng – a thật dẹp.
- khoan, e có quà tặng anh này….a cho em vào nhà 1 tẹo…
a mở cửa, nó ùa vào phòng…cầm con gấu bong to to màu tím dặt lên trên giường anh, xong xuôi nó nhìn anh cười:
- thấy chưa, phòng a rốt cuộc đã có màu rồi nhé!
A hơi ngỡ ngàng rồi bỗng phì cười, lâu lắm nó mới thấy anh cười, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng của hàng triệu tia nắng…a cười gì nhỉ? cười vì nó tặng gấu bông cho một chàng trai 22t ư?
- thôi, a đi làm nha! noel vui vẻ cô bé….
***
2h30 phút, dù buồn ngủ nó vẫn ráng đợi anh về, chẳng để làm gì cả, chỉ để được nhìn thấy cái dáng người mặc gi lê đen, sơ mi trắng quen thuộc…
Tiếng mở cửa từ nhà bên vọng sang, nó hồ hởi chạy ra ngoài….nhưng ngoài a ra, còn có 1 chị nào đó trông xinh và rất quyến rũ đi cùng, có lẽ chị ấy say nên anh phải đỡ….rồi chợt, họ hôn nhau. nó nhẹ nhàng kéo cánh cửa nhà mình lại rồi ngồi bệt xuống đất….bạn nó nói phải, đối với anh nó chỉ là 1 đứa trẻ con chưa đủ lớn để yêu…nước mắt ở đâu cứ thi nhau chảy ướt mèm mắt môi nó…..
Sáng hôm sau, nó không thèm ăn sáng, không ra khỏi phòng….nó có cảm tưởng như mặt trời tắt nắng và mọi thứ trở nên thật khó khăn, kể cả thở!
Tiếng mẹ nó gõ cửa:
- con ơi, anh Luân mang sang cho nhà mình cái bánh kem này!
nó úp mặt vào gối, không thèm trả lời. nghe loáng thoáng mẹ nó nói vs ai:
- không hiểu sao mà cả sáng nay nó không chịu ra khỏi phòng, con vào xem dùm bác….
Tiếng bước chân mẹ nó khuất dần…
- e mở cửa di
….
- nếu e không mở cửa thì từ h không được vào phòng anh nữa đâu.
Vài giây sau nó vác bộ mặt sũng nước vs đôi mắt sưng mọng ra mở cửa. Có lẽ vẻ mặt của nó quá ngô nghĩnh nên khiến anh hơi hé hôi cười…
- sau e khóc vậy?
- ư…ư…- nó lại sụt sịt
Anh dưa tay lau mắt cho nó. cảm giác lâng lâng khi từng ngón tay thon dài của anh lướt trên mặt nó….
- hôm qua….e thấy a……
Anh nhún vai:
- không phải người yêu dâu!
- thật hả anh? – nó hồ hởi hỏi, đôi mắt lấp lánh niềm vui
anh gật đầu rồi xòa ra trước mặt nó 1 hộp bánh:
- quà noel muộn!
Trong thoáng chốc, hạnh phúc sáng bừng trên gương mặt nó, ngỡ như nó chưa từng phải buồn và khóc vì anh.
Nó thích bánh kem, càng thích hơn khi đó là bánh do anh mua…nó ăn còn anh thì im lặng ngắm nhìn, đôi mắt màu hạt dẻ của anh không buồn như lúc trước nữa….
******
nó sinh ra vào dúng cái ngày mà thế giới gọi là lễ tình nhân…bóc lịch, nó biết còn hơn 1 tuần nữa là cái ngày ấy đến. mẹ nó vào phòng, trách yêu đứa con gái vì tội ngủ dậy mà chăn mền lung tung
-…mà con nè, mai bố mẹ về quê nghe, ông nội ốm nặng. nếu sấp xếp sẽ về đúng sinh nhật con. ở nhà ngoan, học hành giỏi giang vào đấy.
- Vậy hả mẹ? mà mẹ ơi, con ra ngoài ăn sáng đây.
Nó hôn thật kêu lên má mẹ rồi chạy vù ra ngoài. Người. mẹ lắc đầu nhìn theo đứa con gái lớn mà tánh tình vẫn còn trẻ con quá dỗi…chợt, bà thấy trang nhật kí mở ngỏ… nhật kí của nó viết dầy về cảm giác tình yêu đầu với anh.
Chiều nó di học, mặt mày sáng rỡ với cái ý định rằng trong thời gian ba mẹ vắng nhà, nó sẽ có thời gian gần anh hơn mà không ngờ mẹ nó đã tìm gặp anh ngay chiều hôm ấy…..
Sáng sớm, ba mẹ đã lên xe về quê thăm nội, nó vừa tiễn xong thì thấy trời đất quay cuồng, nhức đầu quá dỗi…thôi chết, tối qua nó dầm mưa! nó về nhà, lên giường và thiếp đi lúc nào không hay….
….
- dậy rồi hả bé? – tiếng nói và dáng người của anh hiện ra lờ mờ trong tầm mắt nó.
- Em…em….
Anh bước đến bên giường nó, tay cầm chén cháo còn nghi ngút khói:
- anh thấy cửa không khóa, vào nhà thì biết e sốt mê man.
- phiền a quá….- nó đưa tay dịnh đón lấy chén cháo thì đã thấy anh cầm muỗng cháo thơm lừng kề gần lên miệng…
- sao anh quan tâm e nhiều vậy ạ….
Vẻ mặt anh thoáng qua sự kì lạ rồi lại trở về nét bình lặng như lúc trước. anh dặt chén cháo vào tay nó, quay lưng dứng dậy:
- vì chúng ta là háng xóm. em ăn di, chắc sắp hết bệnh rồi. a về đây.
- khoan đã, 14/2 là sinh nhật của e….
Anh nhìn nó, gật nhẹ đầu rồi bỏ di…
****
ngày 14\2 rồi cũng đến ông nó còn bệnh nên pa mẹ sẽ về trễ 1 vài ngày.nó tự tay làm cho anh 1 hộp chocolate trắng ngon tuyệt ( dù gì thì nó cũng khéo nấu ăn lắm dấy nhé ) nó muốn, vào chính ngày này, nó sẽ nói cho anh nghe điều mà nó ấp ủ trong lòng. Đứa bạn thở dài qua điện thoại khi nghe nó kể về kế hoạch của mình, dù sao, con bạn vẫn chúc nó thành công.
…anh không có ở nhà….nó bất an nhưng tự nói với mình rằng – chắc chắn rồi anh sẽ về!
…. Nó đợi anh, từng chiều cho tới khi sẫm tối….từ tối đến khuya….cho đến khi nó mỏi mệt chìm dần vào giấc ngủ.
- dậy di e, sao lại ngủ ở đây.
hơi ấm từ bàn tay của anh lan ra trên mặt nó, nó giậc mình tỉnh giấc. anh mở cửa nhà, nói:
- vào nhà di rồi nói.
*****
dứng trước mặt anh – gi lê den, sơ mi trắng như lần đầu nó thấy, tim nó run lên từng hồi xúc cảm. hộp chocolate trên tay nó run run đưa về phía anh, nó nói:
- có diều này e muốn nói với anh, dù ngốc nghếch và…trẻ con nhưng vs e, nó thật sự vô cùng quan trọng. Đó là, e yêu a!
đôi mắt anh tối sẫm lại, nó sâu và dường như bị nỗi buồn lấp đầy. giọng anh dửng dưng:
- vì e vẫn là trẻ con nên lời yêu này sẽ không có kết quả. E về di, muộn lắm rồi.
- e mún hỏi, a có từng thích e chưa?
Anh im lặng, cái sự im lặng nó từng thấy rất dẹp h lại như 1 bức tường lạnh lẽo ngăn cách nó với anh. vài hạt nước nóng hổi rớt xuống môi nó, nó dưa tay quệt ngang, nói trong vội vàng:- 3 ngày nữa a hãy trả lời em, chúc anh lễ tình nhân vui vẻ.
anh dóng cửa phòng, lặng lẽ rót đầy ly rượu, cảm xúc dâng lên mắt anh….chocolate nó làm, dắng ngắt trên môi anh, tình cảm giấu kín làm trái tim con người ta nứt nẻ…
……………
Lại 1 đêm khóc ướt gối, trong cơn mơ của nó: hình ảnh của a cứ nhạt nhòa rồi khuất dần vào sương khói…., hình như trong a, nó chưa bao h là 1 cái gì đó đáng dể níu giữ. bởi vì NÓ CHƯA ĐỦ LỚN ĐỂ YÊU ANH Ư.
Tiếng chuông cửa giục giã làm nó tỉnh giấc, phải chăng pa mẹ đã về…nó lê tấm thân mỏi mệt vs đôi mắt vẫn còn ướt nước ra mở cửa. bên ngoài không ai cả ngoài 1 con cún lông xù trắng tinh có thắt nơ ở cổ, tấm thiệp nằm kế bên ghi:
- đừng khóc! A luôn mang lại cho e những món quà muộn, lần này cũng vậy, chúc e sinh nhật vui vẻ!
Nó ôm con vật bé bỏng vào lòng rồi òa lên khóc, anh vẫn luôn dịu dàng, vì anh quá dịu dàng nên nó không cách nào bắt mình dừng yêu anh.
….. nó nằm vật lên giường, con cún quấn quít tay chân nó….1h…2h….3h dồng hồ trôi qua, nó nghĩ về anh nhiều hơn lúc nào. chuông điện thoại reo:
- a lô, pa mẹ đâu con, dì Hoa đây.
- pa mẹ về quê rồi ạ.
- ừ, mà con này, con có muốn được du học sang ANH không, dì đã bàn với pa mẹ con rồi chỉ còn chờ con dồng ý nữa thôi.
Nó lặng người đi giây lát trả lời:
- dạ vâng ạ!
***********
Cái hẹn 3 ngày đã tới, buổi sáng của ngày thứ 3, nó sang nhà anh. Anh vẫn đón nó với gương mặt bình lặng. khi đôi môi anh bắt đầu hé mở, nó dặt tay lên môi anh ngăn lại:
- khoan đã, bây h câu e chưa muốn nghe câu trả lời của anh. vì e chưa đủ lớn để yêu anh không có nghĩa e sẽ không bao h có quyền được yêu anh…e sẽ du học, và khi e trở lại, e sẽ nghe câu trả lời của anh, lúc ấy – e đã đủ lớn để yêu anh!
- 3 năm, e sẽ đi 3 năm. Chắc chắn e sẽ tìm lại được anh.
nó vội vã đặt lên môi anh 1 nụ hôn rất nhanh, 1 nụ hôn bỏng rát bởi tình yêu nó dành cho anh, 1 nụ pha lẫn vị mặn của những giọt nước mắt….
khi nó đã rời khỏi tầm mắt anh, anh đưa tay chạm lên bờ môi còn vương hơi ấm của mình….thật sự, trái tim a, đã hơn 1 lần muốn nói rằng anh yêu nó….,
…..sân bay nhộn nhịp người vào ra, có tiễn đưa có vui mừng gặp gỡ.
- Y LY, Y LY….- mẹ nó gọi khi thấy nó từ xa.
- Con đây mẹ – nó chạy tới, ôm chầm lấy mẹ, vòng tay 3 năm xa cách, mùi tóc 3 năm xa cách.
Nó về nước khi đã là 1 cô sinh viên, con chó anh tặng cho nó h cũng đã ra dáng lắm rồi. 3 năm không quá dài nhưng chắc cũng là đủ dể quên đi khá nhiều điều, vậy nhưng trong tim nó luôn ấp ủ hình bóng của tình yêu đầu tiên: người con trai với sơ mi trắng, gi lê đen, nhớ mắt nâu và những ngón tay thon dài ấm áp…..chưa bao h, nó hết yêu anh!
***
Nó gõ cửa căn phòng sát bên, người xuất hiện không phải a mà là 1 người đàn ông xa lạ….
Nó thoáng buồn rồi cũng gượng cười và hỏi:
- cho cháu hỏi chủ trước nhà này có phải 1 người thanh niên tên Luân không ạ?
- ừ đúng rồi, sao vậy cô?
- dạ. anh ấy là người quen của cháu, vậy bác có biết h anh ấy đang ở dâu không ạ?
- Chuyện này thì tôi không biết nhưng nghe nói h cậu ấy đã trở thành 1 người thành đạt và giỏi giang lắm.
Nó cảm ơn người đàn ông tốt bụng rồi thở dài bước di. Có lẽ anh dã quên mất nó cùng lời tỏ tình dại khờ hôm nào…..
Biết có còn được gặp lại nhau….
Nó lang thang vào 1 phu khố mua sắm, con cún trắng cứ vô tư nhìn dòng người đông đúc lướt qua… thấy 1 cửa hàng bán gấu bông khá xinh xắn, hơn nữa, trong đó còn có 1 chú gấu màu tím giống hệt như con gấu hồi nó tặng anh….nó bước vào cửa tiệm:
- chị ơi, cho e mua con này nhé!
- không được dâu e, con này có người dặt trước rồi!
nó cười:
- vậy à?
chị bán hàng thân thiện:
- ừ, 1 người thanh niên rất đẹp trai, anh ta mỗi năm đều mua 1 con gấu màu tím như thế này, kì lạ quá phải không em.
nó gật đầu, ừ kì lạ thật. khách tới, chị bán hàng nhanh chóng trở lại quầy, còn lại mình nó mân mê con gấu.
- này cô ơi, con gấu nì tôi đã mua rồi.
Cái giọng ấm áp quen thuộc làm nó phải giậc mình quay lại….trời ơi, mắt nâu hạt dẻ, mái tóc den, gương mặt 3 năm thương nhớ:
- anh……
Đôi mắt anh thoáng nét ngạc nhiên rồi anh nở nụ cười, nụ cười rạng ngời niềm vui
****
- e có muốn nghe câu trả lời của anh không cô bé?
- dạ…
- a dã từng thích em, nhưng hồi ấy e chưa đủ lớn để yêu anh và không đủ để anh có thể yêu e.
- Vậy, bây giờ……..
- Bây h thì e đã đủ lớn để Chúng ta yêu nhau rồi! bé con ạ!
không đợi cho nó òa lên sung sướng, a đã dặt lên môi nó 1 nụ hôn, cũng bỏng rát nhưng đó là lại là 1 nụ hôn của tình yêu và hạnh phúc.
….
Trên kệ tủ nhà anh có 3 chú gấu màu tím, 3 tấm thiệp được viết vào ngày 14/2, chúng dều được bắt đầu bằng câu:
Gửi Y LY, e đã lớn thêm 1 tuổi và a biết không lâu nữa, e sẽ đủ lớn để chúng ta bắt đầu 1 tình yêu!
……The End……..

0 comments: